Ngày 12: Con đường không chọn (2)

14:15 Ôi không! góc cua khuỷu tay chết người.

Mình phanh hết cỡ, trượt xuống, đảo lái vài lần, hết hồn, mém tí nữa là văng ra vực thẳm rồi. Tim mình đập thình thịch, trống hồi liên tục, máu nóng trong người chảy rần rật.

Mình kiểm tra phanh, đã mòn đi hơn một nửa. Cứ tiếp tục như thế, e là không ổn. Mình tin vào Chúa nhưng không muốn gặp ông vào lúc này.

Từ từ, chậm chậm đi bộ xuống, dốc khá đứng. Mặc dù là đi bộ nhưng xe lăn bánh nhanh hơn mình, mình phải dùng sức để giữ lại, ê ẩm cả đôi tay, toàn bộ trọng lực dồn lên đôi chân vốn đã mỏi mệt, khiến chúng hết sức nặng nề và cảm giác đau nhức lan dần lên.

8:00 Đứng trước hai ngã rẽ, một đường là quốc lộ E39 và một đường dẫn lối đi vào thung lũng. Mình đứng đó nhìn thật lâu, màu xanh mê hoặc của núi rừng như đang gọi mời. Mình quyết định sẽ đi đường lộ vào một dịp khác, mà mình biết trước sẽ chẳng bao giờ quay trở lại.

Mình đặt tên cho nó là LAM SƠN CỐC.

Bước chân vào Lam Sơn Cốc, những bãi cỏ rộng lớn sau mưa, lác đác những đóm hoa trắng và những con cừu đang gặm cỏ non. Phía trên bầu trời trong xanh và những gợn mây trắng. Những ngôi nhà đá được phủ rêu xanh, mang nét đẹp cổ kính và gần gũi với thiên nhiên. Lam Sơn Cốc được bao bọc xung quanh bởi những ngọn núi cao, với những dải xanh của cây rừng bao phủ khắp nơi, từ sắc xanh đậm của hàng cây thông cho đến sắc xanh sáng nhẹ nhàng của những hàng cây lá mới đầu xuân. Và những luồng khói trắng bốc lên từ hơi lạnh của mỏm đá. Bức tranh ấy thật đẹp.

11:00 Mình gặp một người nông dân lái mày cày và chúc buổi sáng tốt lành tới anh ấy. Mình nhận ra rằng bản tính của những người làm nông đa số là vậy, chất phác thật thà và hiền hậu, dù là ở bất cứ nơi đâu trên Trái Đất này.

Nghề nghiệp quyết định tính cách hay tính cách quyết định nghề nghiệp?

12:07 Đi qua rừng Na-uy, dừng lại nghỉ mệt một lát, hít một hơi thật sâu cái thứ không khí giàu oxy và mát lạnh khiến cho đầu óc mình tỉnh táo hẳn ra, đi cùng với oxy là mùi nhựa thông dễ chịu.

15:02 Đẹp quá!

Mặt nước vịnh như một chiếc gương bạc tuyệt đẹp, phản chiếu những đám mây trắng đang nhẹ nhàng trôi trên bầu trời. Đồi cỏ xanh rì nơi có những chú cừu đang chăm chỉ gặm cỏ, bên cạnh ngôi nhà có nước sơn màu son đỏ. Tất cả tạo nên một khung cảnh mơ mộng và thanh bình đầy ấn tượng trước mắt của người lữ hành.

Bắt chéo chân hình chữ ngũ, đồng cỏ này là của ta.

17:00 Vượt qua khỏi bức tường mây xám, Mặt trời ló dạng đưa những tia nắng chiều sưởi ấm cơ thể mình, cảm giác thật dễ chịu. Ngồi bên hồ nước, mình ăn tối bánh mì với cá muối. Mình rất thích cá trích muối mà người Na-uy làm, chua chua, mặn mặn, ngọt ngọt.

Nằm chợp mắt một tí, nắng vẫn ấm.

Phải có đích đến rồi bạn sẽ tìm mọi cách, mọi lối đi để đến đó. Nếu không có đích đến, mọi lối đi đều là lạc lối, dẫn đến không đâu cả.

Người có mục tiêu sẽ tập trung làm việc. Người không có mục tiêu, mọi thứ đều là xao nhãng.

Previous
Previous

Ngày 13: Cực quang

Next
Next

Ngày 12: The Road Not Taken (1)