Ngày 3: Hang băng Iskjørkja

Tất cả những khoảnh khắc hiện tại đều nằm trong quá khứ. Nơi này đẹp quá! Ước gì mình có cây sáo ở đây, mình có thể thổi bài A Time For Us.

Trời vừa mở sáng, cũng là lúc mình vừa tỉnh dậy, mở lều nhìn ra bên ngoài, thấy ngay hai anh lính hoàng gia cầm súng đứng gác, cách mình khoảng 50 m về phía trước bên tay phải, vẻ mặt nghiêm trang, có thêm bốn người khác đang đi tuần qua lại ở phía bên tay trái, phía sau lưng họ là một tòa nhà coi bộ sang trọng và rất lớn. Ây da, mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay tức khắc mình thu dọn lều và dắt xe ra ngoài, vừa đi vừa bối rối hồi hộp, cảm giác như họ đang theo dõi nhìn mình.

Đúng lúc đó, mình gặp một số người chạy bộ sáng sớm và cũng có thêm những người dắt chó đi dạo, thoải mái qua lại khu vực này, trong lòng mình cảm thấy yên tâm phần nào. Thử bắt chuyện hỏi thăm một người phụ nữ đang dắt con chó Golden Retriever đi dạo, thì mới biết cái tòa nhà sang trọng đó là Cung Điện Hoàng Gia Na Uy. Éc, éc, tối qua giờ mình ngủ ở trước mặt Cung Điện Hoàng Gia Na Uy đó, bạn có tin không, bao an toàn luôn nhé.

Thật ra, tối đó đã có một vụ cướp xảy ra đối với mình. Các bạn yên tâm, mình không mất gì cả. Lúc đó tầm khoảng 2 giờ sáng, mình đang ăn thanh năng lượng (energy bar) bên cạnh công viên Middelalderparken, cách trung tâm Oslo ước chừng 10 phút đạp xe. Một cặp mặt sáng trắng lởn vởn tiến lại gần phía mình, thanh niên da đen dáng cao lều khều, mảnh khảnh bước tới ngần do dự, vừa lúc đi ngang qua đối diện, bỗng nhiên đứng lại. Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn đường, thanh niên này giương đôi mắt trắng sáng nhìn chăm chăm vào mình như thể sói đang thăm dò con mồi, được một lúc khá lâu, bất thình lình hắn giựt lấy balô mà mình để hờ trên ghế.

Mình hỏi hắn muốn gì, tất nhiên là hắn muốn cướp, bảo mình đưa tiền và điện thoại ra. Mình biết chắc chắn trong ba lô không có gì đáng giá trị, vì mọi thứ mình đều mang trên người. Mình lấy con dao găm đã chuẩn bị, và nói hoặc là mày trả balô lại và rời đi, hoặc là tao sẽ la lên kêu cứu, mày sẽ biết hậu quả như thế nào, mình đã cố trấn tĩnh nhưng giọng nói vẫn có thể nghe ra được sự run rẩy. Mấy thanh niên nhập cư này rất sợ những rắc rối liên quan tới cảnh sát, bởi vì một khi hồ sơ không sạch, con đường duy nhất là bị trục xuất và cấm nhập cảnh trở lại châu Âu, mình biết rõ điều đó. Hắn vẫn do dự, miệng nói lắp bắp vẫn muốn đòi tiền. Mình không nói nhiều hơn, bước ra lề đường, vẫy tay những chiếc xe đang chạy, kêu người dừng lại giúp mình. Thế là hắn sợ hãi, quăng balô lại cho mình và cúi đầu bỏ chạy. Mình được một phen rúng động, lúc này người mới nhẹ nhõm. Thanh niên này cũng đánh liều, may mà mình không chịu chùn bước.

Một lời khuyên của mình dành cho các bạn, khi qua một quốc gia nào đó hãy nghiên cứu trước cách xử lý các tình huống có thể xảy ra, lưu trước những số điện thoại khẩn cấp. Ghi những thông tin cần thiết để bên người.

Đi đêm có ngày gặp cướp, mình quay trở lại trung tâm Oslo, hòa trong màn đêm và lần tới một công viên, tìm được một vị trí khá hợp lý để dựng lều nghỉ đêm. Lúc này đã quá mệt, nên mình đi nằm luôn. Sáng ngày mới có câu chuyện như trên.

Cuộc sống về đêm ở Oslo sôi động và nhộn nhịp với các hàng quán bar, câu lạc bộ và các hộp đêm tập trung lại một khu vực. Làm một ly Oslo Mule - Vodka tại quán bar Kimkok, chill chill, vị chua của chanh, vị ngọt của siro mật ong và chút cay nhẹ mùi gừng, mát lạnh, thơm, ngon, nhưng mà giá cả thì không chill chút nào cả. Thức uống có cồn ở Na Uy được đánh thuế rất cao, thậm chí mức giá trung bình cho một ly cocktail thôi là khoảng 11-15 $, bia rơi vào khoảng 7-10 $. Những buổi tiệc đêm được chia làm hai tăng, tăng một là tụ tập bạn bè ở các hàng bar và các câu lạc bộ khiêu vũ kéo dài cho đến 2-3 giờ sáng, tăng hai về tại nhà, có thể tiếp tục đến tận 9-10 giờ sáng. Trước khi thực hiện chuyến đi, đồng nghiệp của mình cũng đã nói trước về giá thức uống có cồn tại Na Uy, nhưng mình cũng không nghĩ là đắt tới mức như vậy. Thành ra, người ta uống một hai ly chill chill, có men vào dễ nói chuyện chứ ít khi nhậu say bí tỉ, mình thấy như vậy cũng hay.

Trên thế giới có hai kiểu người, một loại là cú đêm, và một loại là chim sớm. 8 giờ sáng, từ Cung Điện Hoàng Gia mình đạp xe dạo quanh một vòng Oslo, trời vẫn còn lạnh, tuy nhiên nhiều người đã ra đường tập thể dục, người thì chạy bộ, người thì hít xà, chống đẩy, người đạp xe, người thì chèo thuyền, người dắt chó đi dạo,... hết thảy đều đẹp thanh tú và nhiều năng lượng tích cực. Mình thuộc kiểu người chim sớm, nên rất thích năng lượng của buổi sáng. Dọc theo tuyến đường E18 bọc lấy vịnh Oslo, mình dừng chân tại bến cảng, cho chim thiên nga ăn, bầu trời sáng sủa, không khí trong lành, cây cối xanh mơn mởn, mọi người tích cực tập luyện thể dục thể thao, mình cảm nhận được sự thư thái của cuộc sống.

“Tháp người” Monolith là bức tượng nổi tiếng nhất trong công viên tượng khỏa thân Vigelandsparken, cao 14 m, gồm 121 hình người khác nhau.

Nhìn qua khung cửa kính, đoàn tàu đã đi 2 tiếng 39 phút, đi qua những hồ nước không tên, những dải núi cao trập trùng và những con dốc nhấp nhô, đưa mình đến Fåvang vào lúc 18 giờ 41. Fåvang là một ngôi làng nằm trong thung lũng Gudbrandsdal, dọc theo sông Gudbrandsdalslågen, cách đô thị Ringebu khoảng 11 km về phía Nam và cách thủ đô Oslo 230 km về phía Bắc.

Vừa đặt chân xuống Fåvang, ngay lập tức một tia sáng chói lọi quét qua, tựa như ánh sáng phản chiếu bởi mặt gương, khiến cho mình phải khẽ nhíu mày trong giây lát. Cái gì thế không biết? Tiến lại gần hơn, mình ngỡ ngàng khi nhận ra đó là một cái đầu voi Ma Mút với cặp ngà cong vút độ mười lần chiều cao một người trưởng thành, bóng loáng và sáng chói. Một tác phẩm của nhà điêu khắc người Na Uy Linda Bakke, được làm bằng thép không gỉ, đánh bóng và đặt cạnh mép hồ. Thật sự ấn tượng.

Hơi lạnh đột ngột bủa vây khi mình đi qua cây cầu suối, cảm giác rùng mình thoáng chốc biến thành ớn lạnh. Vừa qua khỏi cây cầu, mình cảm nhận lại hơi ấm của đất liền. Một mùi hôi nồng chua xộc đến mũi khiến cho mình phải lấy tay che lại, đã lâu rồi không ngửi lại mùi này. Phía trước là trang trại bò sữa, những bọc cỏ bằng ni-lông vuông vức đặt dọc theo lối đi.

Có một lần mình mình vào quán cơm chay tự chọn cùng với một người bạn. Trên tường để một tấm biển đề nội dung như thế này: “Voi là động vật ăn cỏ mà vẫn to lớn khỏe mạnh. Vì vậy con người hãy ăn chay để được cao lớn khỏe mạnh như voi.” Mình thật đã cười chảy nước mắt khi thấy một câu ngớ ngẩn như vậy, mà còn được treo trước thiên hạ.

Thứ nhất, voi cũng như bò là động vật nhai lại, voi ăn cỏ nhưng mà là loài dạ dày đa ngăn, gồm có dạ cỏ, dạ tổ ong, dạ lá sách và dạ múi khế trong khi con người là loài dạ dày đơn, là động vật ăn tạp nên không thể ví von như vậy. Thứ hai, cỏ được voi ăn vào trong dạ cỏ, được các vi sinh vật tại đây sử dụng làm thức ăn, sau khi chúng chết đi trở thành nguồn đạm vi sinh vật để cho voi tiêu hóa tại dạ muối khế và đường ruột. Như vậy, nguồn đạm khổng lồ mà voi tiêu hóa để tạo nên cái thân xác to lớn ấy đến từ vi sinh vật dạ cỏ. Khác với cơ thể con người, thức ăn đi thẳng trực tiếp vào dạ dày, nguồn đạm chính từ thịt, trứng, sữa và các loại đậu. Tuy nhiên đạm thực vật thường sẽ thiếu một vài axit amin thiết yếu mà cơ thể con người cần. Từ hiệu ứng thùng gỗ Lieberg, chúng ta sẽ hiểu vì sao chúng quan trọng, và hiểu thực phẩm bổ sung BCCA có nghĩa là gì. Thứ ba, sữa đậu nành không phải là sữa, nó là nước đậu nành. Bởi vì “sữa” là chất lỏng dinh dưỡng do các loài động vật có vú, như bò, dê, cừu và con người, tiết ra từ tuyến vú để nuôi dưỡng con non trong giai đoạn đầu đời. Chúng ta nên hiểu cho đúng. Sở dĩ người ta đặt tên như vậy là nhằm vào mục đích truyền thông, giúp người tiêu dùng dễ hình dung về cách thức và mục đích sử dụng của nó. Nhưng bản chất chúng hoàn toàn khác nhau.

Mình biết đến hiệu ứng thùng gỗ này (Liebig barrel) trong lúc học về dinh dưỡng. Axit amin là đơn vị cấu tạo nên protein. Trong đó, axit amin thiết yếu là các loại axit amin mà cơ thể không thể tự tổng hợp và nó chỉ được cung cấp từ thức ăn, nếu thiếu nó cơ thể sẽ không phát triển bình thường. Trên người có 8 loại axit amin thiết yếu: Phenylalanine, Isoleucine, Leucine, Lysine, Valine, Methionine, Trytophan, Threonine.

Hiểu đơn giản, mỗi loại axit amin như là một thanh gỗ để tổng hợp nên một cái thùng gỗ (protein), nếu như thiếu một trong các loại axit amin thiết yếu này, hay nói cách khác thanh gỗ đó bị ngắn đi thì cái thùng gỗ này không thể chứa được nhiều nước.

Trong các loại thịt, thì đạm từ thịt heo có cấu tạo axit amin thiết yếu gần giống với con người nhất.

Việt Nam là xứ nóng nên phần lớn thức ăn thuộc loài hàn, lương (âm): đồ chua (dưa cà, khế, me, chanh, …), cái đắng (rau đắng, khổ qua, …). Vì vậy, trong "cơm-rau-cá-thịt" thiên hẳn về thức ăn thực vật (cơm-rau) và thức ăn có nguồn gốc nước (cơm-rau-cá). Hơn nữa, vì là xứ nhiệt đới, rau củ quả đa dạng, rất thích hợp để ăn chay, vả lại cũng phù hợp tới văn hóa tín ngưỡng và tôn giáo ở Việt Nam.

Trong khi đó, Đan Mạch là xứ lạnh, thức ăn thiên về tính ấm và nhiều năng lượng, thức ăn có nguồn gốc động vật nhiều hơn, trong đó thịt sữa trứng là phổ biến hơn cả (thịt nguội, salami, bacon,...), rau củ rất ít. Bên cạnh yếu tố di truyền, chế độ dinh dưỡng giàu đạm cũng đóng vai trò quan trọng trong việc giúp người Đan Mạch phát triển chiều cao, trung bình chiều cao nam giới ở Đan Mạch đạt khoảng 182 cm, xếp vào nhóm những quốc gia cao nhất thế giới.

Như vậy, theo mình thì thói quen ăn uống thay đổi theo đặc điểm của từng nơi mà con người sinh sống. Khi còn nhỏ, cơ thể đang phát triển cần dinh dưỡng tốt, do đó nên ăn uống đa dạng, nhu cầu của cơ thể = nhu cầu trao đổi chất cơ bản và duy trì + nhu cầu cho sự tăng trưởng; khi cơ thể đã trưởng thành thì nhu cầu tăng trưởng không còn nữa, ăn nhiều chỉ có thể béo ra hoặc là sáu múi, chúng ta có thể lựa chọn lối ăn uống phù hợp với bản thân. Mình nhất quán ủng hộ việc ăn chay vì tôn giáo. Và mình tin tưởng vào chế độ ăn đạm ít chân sẽ tốt cho sức khỏe của con người, nhất là từ tuổi trung niên trở đi, đạm không chân (trứng, các loại đậu), đạm một chân (cá), đạm hai chân (gà, vịt), đạm bốn chân (heo, bò), và khẩu phần ăn thiên nhiều về thực vật, đặc biệt với tạng người Việt mình.

Tốc độ tăng trưởng các bộ phận cơ thể theo tuổi.

Mình hay nói vui, vừa ăn vừa uống thì giống heo, ăn xong rồi uống thì lại giống bò, thế uống trước khi ăn thì giống con gì? Con người. Nói dễ hiểu như thế này, sau khi ăn thức ăn vào, dạ dày bắt đầu tiết ra axit HCl để tiêu hóa thức ăn, vì vậy nếu uống nước vào sẽ làm loãng axit dạ dày, làm giảm hiệu quả tiêu hóa. Do đó, uống trước bữa ăn thường được cho là tốt hơn cho hệ tiêu hóa.

Còn bây giờ mình sẽ đi đâu, tối nay mình sẽ ngủ ở đâu?

Nhìn trên bản đồ, Iskjørkja là một động băng tự nhiên khá đẹp cách đây không xa, trời vẫn còn sáng, mình có thể đến đó chơi, trên đường đi có lẽ mình sẽ tìm được một vị trí đẹp để dựng lều nếu như quan sát kỹ. Ý đã quyết, mình tiếp tục cuộc hành trình. Fåvang dần dần mở rộng ra từ trung tâm lên những con đường dốc lên phố núi, nơi mà phần lớn người dân làm nông trại, và đa số là nuôi bò.

Chỉ 3 km thôi nhưng mà là đường lên dốc đứng. Mình dắt bộ đến chân núi thì đã thấm nhoài mệt nhọc, còn khoảng 1 km leo núi nữa. Mình quyết định để xe đạp và hành lý lại, còn bản thân thì tiếp tục đi bộ lên núi.

Dường như mình đã bị lạc. Bản năng thức tỉnh cho mình biết, hang băng thì nó phải ở cạnh suối, nơi có nguồn nước, ấy thế mà mình lại ngu ngốc rẽ phải tiếp tục đi xuyên rừng, sai quá sai, quay lại. 20 giờ rưỡi, lê những bước chân đã mỏi mệt.

Yên ắng quá. Những không phải là hoàn toàn tĩnh lặng. Tập trung cao độ và bạn cũng có thể nghe âm thanh của tiếng gió. Và khi xung quanh không có gì, bạn vẫn còn nghe được tiếng tim mình đập. Nhưng âm thanh cũng mất đi sự tồn tại của nó nếu xung quanh có quá nhiều âm thanh.

Quay lại ngã ba, mình nhớ đến bài thơ The Road not Taken, phía trước mặt mình đang là con đường đó, lối nhỏ, hoang dại, nhưng cũng đầy hứa hẹn thú vị. Không bỏ cuộc, mình tiếp tục đi và tìm đến bên sườn dốc. Vẫn không thấy hang băng ở đâu mặc dù định vị đã chỉ ra rằng mình đang ở rất gần. Mình ngồi bệt xuống đất, thở lấy oxy.

Trong không gian tĩnh lặng, mình nghe thấy tiếng suối chảy róc rách ở phía bên tay trái dưới sườn núi này. Mình mừng rỡ nhưng cũng lo lắng. Đường đi xuống phủ đầy rêu trơn trượt và cũng nguy hiểm. Lúc này đã là 21 giờ 00, nghĩ đến cảnh một mình trong rừng sâu cũng có phần ớn lạnh.

Bạn có tin trên đời này có ma không?

Một số người từ góc nhìn khoa học sẽ trả lời là “Không”. Bởi vì hồn ma không chứa vật chất và không có năng lượng, và vì chúng chỉ tồn tại trong tâm trí của con người nên chúng không có thực.

Định luật vạn vật hấp dẫn và bản thân trọng lực cũng không tồn tại trước Isaac Newton… và nó có nghĩa là định luật vạn vật hấp dẫn không tồn tại ở đâu ngoại trừ trong trí óc con người! Nó là một con ma!

Rằng trái táo chín cây vẫn sẽ rụng xuống đất trước khi Issac Newton ra đời. Chính Issac Newton là người khám phá ra quy luật và đặt tên cho “nó”. Vậy từ trước khi có khái niệm về định luật vạn vật hấp dẫn, thì “nó” vẫn luôn ở đó. Và chúng chỉ bắt đầu tồn tại khi con người đặt ra khái niệm. Hay nói cách khác, khoa học tồn tại nằm trong trí óc, cũng giống như hồn ma tồn tại nằm trong trí óc. Vì nếu không có trí óc, “nó” vẫn ở đó nhưng không có nơi để tồn tại.

Những quy luật của tự nhiên do con người nhận thức và khái niệm chúng, cũng là những hồn ma. Logic tồn tại trong tâm trí. Những con số chỉ tồn tại trong tâm trí. Thế giới không tồn tại bất cứ điều gì ngoài trí tưởng tượng của con người. Ý thức về thế giới chúng ta đang sống không khác gì hơn là giọng nói của hàng nghìn, hàng nghìn con ma trong quá khứ, từ Moses và Chúa Kitô và Đức Phật, và Plato,…

Nhưng mà khoa học không phải là một phần của Ấn Độ và châu Á “xưa” đúng không. Nếu nói như thế, vậy con ma ở châu Á khác gì con ma ở phương Tây.

Dù gì cũng đã đến được đây, thôi thì ráng thêm một tí nữa, không biết trước điều gì đang chào đón. Trượt xuống sườn núi, đến được con suối. Oh my God! Trước mắt hiện ra một cảnh tượng hùng vĩ, mọi sự mệt mỏi trong mình đã tan biến, thời gian dường như ngưng đọng. Nơi này đẹp quá!

Cảm giác một mình trong rừng Nauy là như thế nào?

Lúc đó 21:30 một ngày đầu tháng năm

"Ai đó?" anh đột ngột hét lên, nghe có âm điệu bối rối trong lời thách thức. Anh dừng lại, lắng nghe và quan sát.

Chỉ có tiếng rừng cây trả lời: tiếng lá xào xạc, tiếng suối chảy lạnh băng, tiếng cú tuyết kêu từ phía xa.

Cả ngày nay anh cứ cảm thấy bất an. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh đi phượt một mình trên một đất nước xa lạ như vậy. Anh đã đạp xe chín ngày liền, về hướng tây tây bắc rồi lại tây. Ngày qua ngày thời tiết lại càng tệ hơn. Và hôm nay là ngày kinh khủng nhất. Cơn gió lạnh thổi tới từ phương Bắc khiến cây cối xào xạc như những sinh vật sống. Anh cảm thấy có thứ gì đó lén lút quan sát mình, một thứ gì đó lạnh lẽo và khó nắm bắt, một thứ không yêu quý anh chút nào.

Những câu chuyện thời xưa bé ùa về: ma rừng, sói, gấu xám, khiến anh són ra quần. Sau này nghĩ lại anh vẫn tự giễu mình mãi. Nhưng anh vẫn không thể xua đi cảm giác mình đang bị theo dõi. Cổ họng anh khô rát và anh bắt đầu gặp khó khăn trong việc thở. Chết tiệt sao lại thế này?

Anh thoáng thấy có gì đó chuyển động qua đuôi mắt. Những vật thể trắng ởn lướt đi trong rừng. Anh quay đầu lại, liếc thấy có bóng trắng, rồi biến mất. Những nhành cây nhẹ nhàng khuấy động trong gió, giống như những ngón tay gỗ gãi nhẹ lên nhau. Tim anh đập thình thịch từng nhịp trống. Chắc đó chỉ là một con chim, một cái bóng phản chiếu hoặc một trò lừa của ánh trăng, anh đã nhìn thấy gì?

21 giờ rưỡi, trời bắt đầu tối dần, mình phải xuống núi và tìm chỗ ngủ. Trên đường về, mình bị chuột rút :v, ngồi bất động một chỗ, như một miếng mồi ngon cho những con ma :))). Xoa bóp một tý, ngồi nghỉ mệt và đi cà nhắc xuống núi. Mấy ai thấy được cảnh này.

Ngủ trong rừng m.ột m.ình

Anh quay lại nơi dựng lều và kéo khóa cửa từ bên trong. Không khí đêm lạnh đến mức khó tin rằng bây giờ đã là đầu hè, nhiệt độ giảm xuống còn 4 độ C. Tất cả những gì anh có thể làm là cuộn mình vào túi ngủ và cố gắng chợp mắt. Đầu óc anh hơi mụ mẫm vì thiếu ngủ và cơ bắp thì đau nhức do bị chuột rút trong lúc anh tìm đường trở lại bìa rừng. Việc thay đồ quá phiền phức, nên anh vẫn mặc chiếc quần jean và áo khoác dù trên người.

Anh nhắm nghiền mắt nhưng không sao có thể ngủ, cơ thể anh mệt lả đi nhưng đầu óc vẫn tỉnh như sáo. Thỉnh thoảng tiếng chim phá vỡ sự yên tĩnh của đêm. Những âm thanh khác cũng lọt vào tai anh. Có thứ gì đó giẫm lên lá rụng. Tiếng gió khua lách cách những cành cây. Tiếng thở sâu. Thi thoảng xuất hiện những âm thanh không xác định được. Như thể chúng ở ngay cạnh, một đội quân những sinh vật vô hình đang lấp đầy bóng tối và vây quanh anh.

Và anh cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình, khiến anh dựng tóc gáy. Tim anh đập mạnh như trống hồi. Đôi lúc anh hé nhìn xung quanh từ lỗ nhìn bên trong lều để chắc chắn không có ai ở đây. Vậy là ổn, anh tự nhủ.

Nhưng cái cảm giác bị theo dõi vẫn còn ở đó quấy rầy anh. Cổ họng anh khô khốc và anh khó thở. Anh cần uống chút nước. Nhưng nếu làm vậy anh sẽ phải đi tiểu, điều đó có nghĩa là nửa đêm anh phải ra ngoài. Anh phải chịu đựng đến sáng. Cuộn mình trong túi ngủ, anh lắc đầu nhẹ.

"Mày là cái đồ nhát cáy. Giống như một đứa trẻ sợ hãi, sợ bóng tối, sợ sự tĩnh lặng. Mày vẫn nghĩ mày là đứa can đảm. Nhưng khi đến chuyện, mày lại có vẻ sắp bật khóc. Nhìn mày kìa-tao cá là mày chuẩn bị đái ra quần đấy!" anh tự lầm bầm một mình. Nỗi sợ dâng đày dạ dày anh như thức ăn không thể tiêu hóa. Anh thầm cầu nguyện những vị thần không tên của cánh rừng.

Tất cả những khoảnh khắc hiện tại đều nằm trong quá khứ. Ước gì mình có cây sáo ở đây, mình có thể thổi một bài gì đó chill chill.

Previous
Previous

Ngày 4: Tắm suối, tắm nắng và tắm gì nữa

Next
Next

Ngày 2: Băng qua biển Bắc đến Na-uy