Ngày 5: Cứ đi sẽ đến
Gõ cửa cửa sẽ mở, cứ đi sẽ đến, cứ tìm sẽ thấy.
8 giờ sáng,
Bề mặt lòng sông đóng băng thành từng mảng lớn, phẳng như gương, có những mảng nổi lên màu trắng tinh với những đường nứt nhỏ và rãnh sâu chạy qua. Có những mảng thấp hơn, trong suốt, in màu xanh ngọc bích của dòng sông. Đôi vịt trời vừa lượn ngang trước tầm mắt mình. Chúng lúc nào cũng đi có đôi, vẫn vẫy cánh nhẹ nhàng, vẫn đều đặt và tự do.
Thiền 30 phút trong cái nắng ấm của ngày mới. Sau đó, mình lia đá xem thử được bao nhiêu bước nảy 1 2 3 4 5 6 7, cũng khá đó chứ, mình tự tấm tắc khen. Đó là cách mà mình bắt đầu ngày mới sáng nay.
10:30 dừng lại nghỉ mệt bên suối.
Những con bò đen Angus gặm cỏ bên sườn đồi, cạnh mép sông, khung cảnh trước mặt là núi tuyết và rừng Na Uy. Mình tự hỏi không biết chúng có hạnh phúc khi được sống trong cảnh đẹp như thế này. Giống bò Angus có nguồn gốc từ Anh là giống bò thịt nhỏ con và rất được ưa chuộng ở châu Âu, có màu lông đen tuyền hoặc đỏ. Nhìn thấy chúng mình sực nhớ lại một câu chuyện mà mình đã từng viết rất lâu.
Câu chuyện kể về một người nông dân có một đàn bò, toàn là những con bò trắng, chỉ riêng một con bò đen duy nhất. Mỗi ngày, con bò đen đều nghe những lời chế giễu, bàn tán từ những con bò khác vì sự khác biệt của nó. Bò đen cảm thấy buồn tủi và luôn tự hỏi tại sao nó lại không giống những con bò kia, tại sao nó lại khác biệt như vậy.
Một ngày nọ, người nông dân đưa cả đàn bò lên núi để kiếm cỏ. Bỗng nhiên tuyết bắt đầu rơi, lúc đầu chỉ lất phất, sau đó mỗi lúc một dày hơn, lát sau nổi lên cơn bão tuyết. Dần dần, đàn bò chìm trong màn tuyết trắng xoá. Người nông dân không còn thấy đàn bò đâu nữa và hoảng hốt đi tìm khắp nơi.
Tình hình ngày càng nguy hiểm. Trong lúc tuyệt vọng, ông chợt thấy con bò đen nổi bật giữa khung cảnh trắng xóa. Nhờ con bò đen, người nông dân đã tìm được vị trí của cả đàn bò và kịp thời đưa chúng về nông trại an toàn trước khi cơn bão ập đến.
Sau sự kiện ấy, đàn bò trắng hiểu ra rằng chính sự khác biệt của con bò đen đã cứu mạng tất cả. Không còn ai chế giễu nó nữa. Ngược lại, tất cả đều cảm kích và trân trọng con bò đen. Từ đó, bò đen không còn buồn bã về sự khác biệt của mình mà cảm thấy tự hào, vì nó biết rằng điều khiến mình khác biệt cũng là điều khiến nó đặc biệt.
11:30 nước cạn làm cho lòng sông hiện ra một ốc đảo, hoang sơ và kỳ bí.
12:30 mình dừng lại nghỉ mát cạnh một ngôi nhà phố núi dọc đường đi. Hai chú chó chăn cừu Border rất dễ thương tiếp cận mình, mừng rỡ như lâu ngày không gặp. Một con với bộ lông màu đen có các mảng trắng trên mặt và dưới bụng, và một con có màu lông đen với các mảng lông màu nâu đỏ. Gương mặt trông rất thông minh và thân thiện. Cuộc sống phố núi thật yên bình.
“Hey Dude”, một thanh niên chắc lớn hơn mình độ vài tuổi, cưỡi chiếc xe đạp màu cam, cũng là dân bikepacking đi qua ngang chào hỏi mình. Anh ta nói tiếng anh giọng Mỹ, ra hiệu hỏi xem mình đi hướng nào. Mình hiểu ý, anh ấy đang hỏi xem liệu mình có đi cùng đường để làm bạn đồng hành đây nè. Tuy nhiên, vì mình đi hướng ngược lại nên mình ra hiệu lấy làm tiếc, đôi bên chúc nhau may mắn và tiếp tục hành trình với một nụ cười chào tạm biệt :).
Vừa đi được thêm một đoạn, nghe thấy tiếng tru kéo dài, cao vút giống như tiếng chó sói hú, giật mình khựng lại. Lại thêm một tiếng tru kéo dài nữa vang lên từ rừng núi. Mấy con chó nhà bắt đầu sủa không ngừng, tiếng sủa càng lúc càng dồn dập, rõ ràng là mình sợ hãi và dường như lo lắng. Một ánh mắt đỏ hau háu, sắc lịm đang dõi theo mình từ trong những bóng đen của rừng sâu. Khi những bước chân trong bóng đêm hóa thành thinh không, gió ngừng thổi, tiếng chó sủa ngưng hẳn, mình nín thở quay đầu lại. Ta-da, không có gì cả, mình biết rằng mình đang ở trong làng, chó sói hiếm khi tấn công con người mà chúng không cảm thấy bị đe dọa. Với lại chúng sẽ tránh xa con người và chỉ hú để kêu gọi đồng loại.
Hình tượng của loài chó sói dạy cho chúng ta nhiều bài học sâu sắc liên tưởng trong cuộc sống. Thứ nhất, thoát khỏi vùng an toàn, khao khát sự tự do. Có phải là bạn chưa bao giờ thấy sói trong rạp xiếc hay trong sở thú như một số loài động vật khác. Có một loại hạnh phúc mà mình đặt tên cho nó là “hạnh phúc vô tri”. Hạnh phúc vô tri chính là hạnh phúc của loài gia súc, gia cầm được cho ăn no và ngủ ngon mỗi ngày, chúng làm sao biết được sự đói khát tự do của loài sói hoang hay loài đại bàng vẫy cánh trên trời cao. Thử tưởng tượng mình là một con gà tây mà xem, được ở máy lạnh, được cho ăn no uống ngon mỗi ngày, lớn nhanh như thổi. Đến trước lễ Tạ Ơn một ngày, tự dưng không được cho ăn nữa, rồi hiểu luôn, bam, ngày hôm sau lên dĩa. Cách tốt nhất để ngăn tù nhân trốn thoát là đảm bảo anh ta không bao giờ biết mình đang ở trong tù (Fyodor Dostoyevsky). Tất nhiên khi bạn rời khỏi vùng an toàn, bạn phải đối mặt với nhiều vấn đề stress hơn, phải học cách sinh tồn, nghĩ mọi cách không chỉ để tồn tại mà còn để thực sự được sống. Sự lựa chọn là của bạn.
Thứ hai, sói không giao phối cận huyết, tức là không loạn luân với mẹ hoặc chị em, một con sói đực sẽ có một bạn tình duy nhất và ngược lại. Và nếu bạn tình của chúng chết đi, chúng sẽ bày tỏ sự thương tiếc ít nhất là ba tháng, và có thể kéo dài cả năm. Chúng được xem là loài động vật có hiếu, vì khi cha mẹ của chúng già đi, không còn khả năng đi săn, những đứa con sẽ đi săn và nuôi dưỡng cha mẹ già của chúng.
Thứ ba, sói là động vật săn mồi tập thể, bài học về tinh thần đồng đội, đặt lợi ích của tập thể lên trên lợi ích của cá nhân. Đồng thời mỗi cá nhân vẫn có tinh thần độc lập của chiến binh để đảm nhận những nhiệm vụ riêng biệt.
Thứ tư, khi nào chơi ma sói nhớ rủ mình chơi chung nhé, vui lắm đấy. Xem thêm bộ phim Chạng Vạng (Twilight) cũng rất thú vị để hiểu thêm về sức mạnh của sói và người sói.
13:00 Xin chào, mình vẫy tay hướng về một cụ bà đang phơi nắng trên sân thượng, cụ bà vui vẻ vẫy tay chào lại mình. Mình học được rằng mình nên là người chủ động phá băng trước, chủ động chào hỏi trước. Mình hạnh phúc khi có thể làm cho ai đó vui vẻ và mỉm cười dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ trong ngày.
Mình thấy những người dân phơi đồ ngoài trời, mình nhớ đến cảm giác hạnh phúc khi được ngửi mùi nắng. Không hiểu sao mình bị ghiền cái mùi thơm tho của quần áo phơi dưới nắng ghê. Từ lúc mình qua đây sống, mình chưa bao giờ phơi đồ, toàn giặt rồi sấy thôi. Đó là lúc mình nhận ra rằng, đôi khi chỉ cần những điều bình dị như vậy là đủ vitamin D cho một ngày. Vitamin D = vitamin nụ cười = hạnh phúc, đó là lý do mỗi khi tâm trạng chúng ta không tốt, đi dưới ánh nắng Mặt Trời giúp cho mình thoải mái hơn.
Theo định luật Shadow trong hấp thụ vitamin D của giáo sư Edward Gorham, Đại học California, Mỹ, khi độ dài của bóng cơ thể ngắn hơn chiều cao của cơ thể là thời điểm thích hợp nên phơi nắng. Thời gian phơi nắng phù hợp nhất ở Việt Nam là trong khoảng 9-10 giờ sáng hoặc từ 3-4 giờ chiều. UV B là loại tia duy nhất có tác dụng kích thích tiền chất vitamin D3. Chỉ cần 10-15 phút với cẳng tay, bàn tay hoặc chân không che chắn và không dùng kem chống nắng là đủ.
Người phương Tây rất thích phơi nắng. Những quốc gia có mùa đông dài và ít nắng như Đan Mạch hay Na Uy, ánh sáng mặt trời trở thành một món quà quý giá của thượng đế. Khi mùa hè đến, họ tích cực ra dành thời gian các hoạt động ngoài trời, đi bơi, dã ngoại, ra biển phơi nắng, tiệc nước ngoài trời. Việc này không chỉ giúp cải thiện tâm trạng mà còn giúp cơ thể sản xuất vitamin D.
Biết ơn và hạnh phúc với những điều bình dị:
1. Âm thanh của mưa (tắm mưa như trẻ con)
2. Những cái ôm, hôn
3. Đi dạo trên bãi biển
4. Ngủ dưới tán cây rừng
5. Chơi với trẻ con
6. Chơi với thú cưng (chó, mèo,…)
7. Ngủ qua đêm ở nhà bạn
8. Ngắm bình mình, hoàng hôn, cực quang, cầu vồng,…
9. Đổi kiểu tóc mới (nhờ ai đó cắt giùm)
10. Chạy nhanh đến nỗi đôi chân muốn quỵ xuống và sau đó dừng lại thở hổn hển
11. Đạp xe đạp đi dạo
12. Nghe bài nhạc yêu thích
13. Nhảy
14. Đi tắm biển, tắm suối, tắm nắng, tắm bùn,…
15. Một bữa ăn ngon
16. Làm việc chăm chỉ
17. Cười đến ra nước mắt
18. Trêu chọc bạn bè
19. Ngửi mùi thơm của cà phê, mùi thơm của sách mới,…
20. Xem chim làm tổ
…
Không hiểu sao khi mình đặt chân đến Fossbergom, một ngôi làng nhỏ nằm ở đông nam Na Uy, thuộc hạt Lom và khu vực Oppland. Nơi dùng chân phổ biến cho khách du lịch. Nhưng mình thì không bắt được 4G, cũng chẳng có free wifi để mình dò đường. Thôi, kiếm bóng mát đánh một giấc rồi tiếp tục. Cứ bám vào dòng sông mà đi tiếp, cứ hướng về phía Tây, chạy theo hướng Mặt Trời lặn. Mình tin chắc là như vậy.
15:23 Buổi chiều đó, mình tìm thấy một ngôi nhà bỏ hoang dọc đường. Đó là một ngôi nhà Bắc Âu với tường đỏ, tấm rèm có màu cam, chiếc sofa màu xanh và nhiều cửa sổ bằng kính. Trong nhà vẫn còn để lại nhiều sách và nến. Người chủ trước đây là người yêu thích âm nhạc, vẫn còn cây violin và nhiều thứ liên quan. Có vẻ trong nhà lạnh hơn bên ngoài vì không được sưởi ấm bằng ánh nắng Mặt Trời. Đó là lý do có thể giải thích vì sao vào mùa Xuân Hè, đa số mọi người đều thích ra ngoài trời. Mình nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp.
Mình đang khát nước, có thể cho mình một ít được không. Mình hỏi dòng sông và nó trả lời đương nhiên là được rồi. Mình hứng lấy dòng nước chảy, oh my god, nó ngọt và mát lạnh. Cuốn họng mình như muốn được thêm cái thứ nước ấy. Đó là lần đầu tiên mình uống nước sông như vậy. Mình nhớ lại đâu đó có câu: “Hãy uống nước từ dòng suối nơi ngựa uống”. Loài ngựa được biết đến là động vật rất kén chọn về thực phẩm và nước uống, chúng sẽ chỉ lựa chọn những nguồn nước sạch và an toàn để uống.
21:41 Ngày hôm nay mình tạm thời dừng lại đây, không đâu cả. Phía trước là nơi nào đó. Phía sau là một chặng đường khá dài mà mình đã đi, mình cũng chẳng biết là bao xa nữa.
Trong tầm mắt phía trước, Mặt Trời đã khuất dần sau lõm núi cũng đã hơn một tiếng trước. Nhưng trời vẫn sáng cho đến tận 22 giờ. Luồng không khí lạnh của vùng núi đang trở nên ngọt hơn.
Ánh sáng phừng phừng của ngọn lửa khẽ tóe ra những tia lửa tinh nghịch quanh những lưỡi lửa hình vòm xinh đẹp, mình ném thêm những que củi vào ngọn lửa để giữ cho nó đừng tắt.
Mình nhìn thấy Calcifer, con quỷ lửa trong Lâu Đài Bay của Pháp Sư Howl.
Đó là một bữa tối bên ngọn lửa ấm áp, mình lấy hộp cá đặt lên mặt đá, sát cạnh chòm lửa để hâm nóng lại, hơ thêm vài lát bánh mình, ấm bụng.