Ngày 4: Tắm suối, tắm nắng và tắm gì nữa

Tôi đi mười ngàn dặm xa, mười ngàn dặm xa để thấy em

Và tôi giữ lấy hơi thở hổn hển này chỉ để tìm được em

Tôi vượt bao đồi núi để đến với em

Tôi phiêu bạt qua những miền đất xưa chỉ để giữ lấy em

Tôi phải trả giá cho mỗi bước đi trên đường

Ban đêm cũng như ban ngày

Tôi đi tìm em

Qua cơn bão cát, và những bình minh mù sương

Tôi với tay… về phía em

Fåvang

, Norway

6 giờ sáng ngày 02/05/2024, 2°C, bắp chân trái hôm qua bị chuột rút đến bây giờ vẫn còn đau, mặc cho những nỗ lực xoa bóp suốt đêm.

Mở hộp cá ngừ mua sẵn, mình ăn với một ít bánh mì còn sót lại từ hôm qua. Thật tệ, khó nhai, và khó nuốt. Đó là tất cả những gì mà mình có thể mô tả cho bữa sáng hôm nay. Nguội lạnh. Có thể tưởng tượng vẻ mặt của mình lúc này hệt y chang vẻ mặt của những con bò nhai rơm. Hình ảnh tô mì tôm nóng hổi vừa thổi vừa ăn đang xâm chiếm lấy đầu óc trống rỗng và lạnh buốt của mình. Nghĩ đến thôi là đã thấy thèm, những lúc trời lạnh như thế này, có bát mì nóng, vừa ăn vừa hít hà, nước mắt nước mũi duỗi ra,… thích thật đấy.

7:15 Mình thả xe trượt xuống dốc đồi và đi ngược lại con đường Baklivegen hôm qua để về lại trung tâm Fåvang. Không khí lạnh của buổi sáng miết hai bên mặt, mang đến cảm giác tươi mát và sảng khoái. Cái thứ không khí giàu oxy và có mùi gỗ thông nhè nhẹ khiến cho tinh thần người ta phấn chấn hẳn ra. Lúc này phố núi vẫn chưa có dấu hiệu sẵn sàng cho ngày mới. Mình lặng lẽ rời đi.

Rời khỏi Fåvang, mình đạp xe tiếp tục hướng về phía Bắc thêm 11 km. Mình phải bắt chuyến tàu tiếp theo ở Ringebu vào đầu giờ chiều.

Chiếc xe khách Zooten màu đỏ với tấm áp phích gợi cảm của những người đàn bà nửa khỏa thân, mang theo tiếng nhạc sập sình phá vỡ không gian vắng lặng. Mình cũng thích sự náo nhiệt ấy chứ, nhưng mình cũng thích sự bình yên. Mình thích cả hai, mình muốn sống ở vùng quê yên bình và cuối tuần vào phố chơi :).

Mình ghé lại một trạm dừng chân bên đường để nghỉ mệt, lại suối rửa mặt một cái. AAAAA… lạnh quá, lạnh tê hết cả người. Cảm giác lạnh tê tái khiến cho mình phải nhăn mặt trong phút chốc, nhưng sau đó là cảm giác hết sức sảng khoái và tỉnh táo. Đó thực sự là một cách tuyệt vời để bắt đầu một ngày mới.

8:40 những con bò Charolais màu trắng với vẻ ngoài mạnh mẽ và vẻ đẹp thanh lịch dễ dàng thu hút sự chú ý của mình. Đây là giống bò thịt rất nổi tiếng. Ringebu đã ở trước mắt. Mình chầm chậm tiến vào thị trấn.

Trong thời gian đợi tàu, mình tranh thủ đến cửa hàng REMA 1000 (mình có chút bất ngờ vì loại cửa hàng này cũng có mặt ở Na-uy, mình thường đi đến đây trong thời gian sống ở Đan Mạch) để mua đồ ăn cho những ngày tiếp theo. Mình lấy hai hộp đùi gà nướng sẵn, thịt nguội, salami, cá hộp, bánh mì,táo, dưa leo và xà lách. Nhiệt độ ngoài trời lúc này có biên độ giao động từ 2-15°C, nên mình không gặp vấn đề khó khăn trong việc bảo quản thức ăn.

10:00 Mình tìm được một đoạn suối vắng người, cởi bỏ bộ đồ, hoàn toàn trần truồng* và bắt đầu tắm táp. Lạnh nhưng mà đã. Mình lấy xà phồng cho vào tay và kỳ cọ xung quanh cơ thể. Lặn xuống ngập đầu và đứng lên một lần nữa. Sảng khoái và hoang dại. Đột nhiên, có hai chiếc máy bay chiến đấu bay ngang trên đầu mình, tiếng động cơ gầm vang cho thấy chúng rất nhanh và uy lực. Đây là lần đầu tiên mình thấy loại chiến đấu cơ này ở cự ly gần như vậy. Cảm nhận cơ thể sạch sẽ, mát mẻ và thơm tho sau ba ngày chưa tắm nó đã gì đâu. Sau đó, mình mặc đồ và lên bờ, nằm phơi nắng trên một băng ghế công cộng, bật nghe bài hát This is the life và xem đám nhóc chơi bóng đá ở gần đó. Mình rất biết cách tận hưởng khoảng thời gian này đó chứ :).

(*) Lần đầu tiên mình đi biển Aarhus ở Đan Mạch đã thấy người ta tắm biển khỏa thân ở đó, cả đàn ông và phụ nữ. Có một cây cầu dài ra biển, người dân họ sẽ cởi truồng và ra đó ngâm mình một vài phút trước khi lên lại.

13:16-14:04 Ringebu đi Otta. Đoạn đường sắt cuối cùng mình có thể mang theo xe đạp trên tàu.

Đích đến tiếp theo là Geiranger, một ngôi làng đẹp nằm ở miền Tây, Na-uy. Vịnh Geiranger là một trong những vịnh đẹp nhất và nổi tiếng nhất trên thế giới. Có đẹp tự nhiên với những dãy núi cao, những dòng suối đổ xuống từ đỉnh núi với sức mạnh và vẻ đẹp tuyệt vời, và cảnh quan vịnh hoang sơ và hùng vĩ. Mình muốn đến đó và tận mục sở thị (nhìn trực tiếp bằng mắt và cảm nhận).

162 km từ Otta, mình không biết sẽ đi đến đó trong bao lâu và sẽ trải qua những gì. Đã tích trữ đủ lương thảo, mình ngay lập tức rời Otta hướng về phía Tây, đi theo bóng Mặt Trời lặn.

Con đường có dáng tự núi và uốn lượn theo dòng sông. Hứa hẹn sẽ có nhiều điều thú vị, nhiều vị trí đẹp trên đường đi.

Có một loài hoa màu vàng giống hoa cúc nhỏ mọc lên dọc đường đi, thành hình nửa mũi tên như để chỉ lối cho mình tiến về phía trước. Đi ngang qua cánh đồng rạ, lũ chim bồ câu giật mình vị sự xuất hiện của mình, chúng bay lên tán cây thông phía trước mặt xa xa là núi cao, cảnh này đẹp quá.

"Vì sao đôi mắt con người được đặt ở phía trước? Bởi vì thượng đế muốn con người luôn nỗ lực hướng về phía trước"

[Thầy giáo của Nobita]

3 giờ chiều, bóng lưng bây giờ đã vuông góc với dáng người. Đi qua những con suối chảy róc rách, đến một nông trại, những con bò thật hạnh phúc, nằm nhai lại bên dòng sông có màu trà xanh. Mình chỉ mặt ngoài chiếc áo sơ mi, gió lấy đi những giọt mồ hôi còn chưa hình thành.

Đi đến một đoạn sông còn đang đóng băng, mình dừng lại một chút. Gọi cho hai đứa bạn thân, tụi nó bảo đây giường hàn ngọc của Dương Quá trong phim Thần điêu hiệp lữ này, ra đó luyện công đi. Tụi nó trêu chọc mình, bảo mình đang đi tìm Cô Cô. Mà đúng là mình đang đi tìm Cô Cô thật á 8->. Quá nhi ở đây, Cô Cô người đang ở đâu??? :v. Thế rồi, hai đứa nó bật một số bài nhạc lên cho mình nhảy, mình đã nhảy điên nhảy khùng ở đó một lúc lâu trước khi tiếp tục hành trình. Mình khắc chữ 3 IDIOTS thành chữ 3 IDIODS, mình đúng thật là IDIOT :D (idiot = ngu ngốc).

Được cái thời điểm này là cuối xuân đầu hè, ngày dài hơn đêm, từ 5 giờ sáng đến tận 10 giờ đêm. Nên mình có nhiều thời gian hơn để đi, để chơi. Một ngày như hai ngày. Trời vẫn còn sáng là mình vẫn còn đi. Đôi chân này vẫn còn mang dư âm đau nhứt từ ngày hôm trước, nhưng đi riết hoài quen, coi như là một bài kiểm tra thể lực cho chính mình, xem thử giới hạn của mình là tới đâu.

Nắng đã sắp tắt, gần 10 giờ đêm rồi. Mình đang đi tìm chỗ ngủ cho đêm nay thì đi ngang qua gặp anh Per Øystein Brenden đang nói chuyện cùng với người mẹ già của ảnh trước sân nhà. Ảnh vẫy tay chào mình và mình cũng chào lại. Đi qua được một lúc, mình đã mệt và việc tìm kiếm chỗ ngủ thật sự khó khăn. Thế là mình quay lại và hỏi anh Per xem xung quanhd đây có chỗ nào có thể cắm trại ngủ qua một đêm không. Mình lịch sự hỏi xem anh ấy có nói tiếng anh không. Anh nói có biết một chút. Nhưng mình còn ngạc nhiên hơn một chút đấy, anh Per nói tiếng anh rất chuẩn và lưu loát, đó chỉ là cách anh khiêm tốn về bản thân. Con người anh Per toát lên sự hiền hậu và thư thái. Và rồi anh chỉ cho mình lên con dốc đằng kia mà dựng lều, nơi đó bằng phẳng và không có người qua lại. Ảnh còn lái chiếc xe chạy địa hình ATV màu đỏ đi theo, đảm bảo cho mình tìm được vị trí đó.

2680 Nordherad, Norway 61°51'46.4"N 9°01'17.8"E.

Previous
Previous

Ngày 5: Cứ đi sẽ đến

Next
Next

Ngày 3: Hang băng Iskjørkja