Ngày 3: Hang băng Iskjørkja

Tất cả những khoảnh khắc hiện tại đều nằm trong quá khứ. Nơi này đẹp quá! Ước gì mình có cây sáo ở đây, mình có thể thổi bài A Time For Us.

Nhìn qua khung cửa kính, đoàn tàu đã đi 2 tiếng 39 phút, đi qua những hồ nước không tên, những dải núi cao trập trùng và những con dốc nhấp nhô, đưa mình đến Fåvang vào lúc 18:41. Fåvang là một ngôi làng nằm trong thung lũng Gudbrandsdal, dọc theo sông Gudbrandsdalslågen, cách đô thị Ringebu khoảng 11 km về phía Nam và cách thủ đô Oslo 230 km về phía Bắc.

Ấn tượng đầu tiên khi mình đặt chân xuống Fåvang đó là biểu tượng đầu voi Ma Mút rất bự và bóng loáng. Hơi lạnh đột ngột bủa vây khi mình đi qua cây cầu suối, cảm giác rùng mình thoáng chốc khiến cho mình ớn lạnh. Vừa qua khỏi cây cầu, mình cảm nhận lại hơi ấm của đất liền. Một mùi hôi nồng chua xộc đến mũi khiến cho mình phút chốc bị choáng, đã lâu rồi không ngửi lại mùi này. Phía trước là trang trại bò sữa, những bọc cỏ bằng ni-lông vuông vức đặt dọc theo lối đi.

Bây giờ mình sẽ đi đâu, tối nay mình sẽ ngủ ở đâu?

Nhìn trên bản đồ, Iskjørkja là một hang băng tự nhiên tuyệt đẹp cách đây không xa, trời vẫn còn sáng, mình có thể đến đó chơi, trên đường đi có lẽ mình sẽ tìm được một vị trí tốt để dựng trại nếu như quan sát kỹ. Ý đã quyết, mình tiếp tục cuộc hành trình. Fåvang dần dần mở rộng ra từ trung tâm lên những con đường dốc lên phố núi, nơi mà phần lớn người dân làm nông trại, và đa số là nuôi bò.

Chỉ 3 km thôi nhưng mà là đường lên dốc đứng. Mình dắt bộ đến chân núi thì đã thấm nhoài mệt nhọc, còn khoảng 1 km leo núi nữa. Mình quyết định để xe đạp và hành lý lại, còn bản thân thì tiếp tục đi bộ lên núi. 

Yên ắng quá. Những không phải là hoàn toàn tĩnh lặng. Tập trung cao độ và bạn cũng có thể nghe âm thanh của tiếng gió. Và khi xung quanh không có gì, bạn vẫn còn nghe được tiếng tim mình đập.

Dường như mình đã bị lạc. Bản năng thức tỉnh cho mình biết, hang băng thì nó phải ở cạnh suối, nơi có nguồn nước, ấy thế mà mình lại rẽ phải đường lộ đi xuyên rừng, sai quá sai, quay lại. 20:30 lê những bước chân đã mỏi mệt.

Quay lại ngã ba, mình nhớ đến bài thơ The Road not Taken, phía trước mặt mình đang là con đường đó, lối nhỏ, hoang dại, nhưng cũng đầy hứa hẹn thú vị. Không bỏ cuộc, mình tiếp tục đi và tìm đến bên sườn dốc. Vẫn không thấy hang băng ở đâu mặc dù định vị đã chỉ ra rằng mình đang ở rất gần. Mình ngồi bệt xuống đất, thở lấy oxy. Trong không gian tĩnh lặng, mình nghe thấy tiếng suối chảy róc rách ở phía bên tay trái dưới sườn núi này. Mình mừng rỡ nhưng cũng lo lắng. Đường đi xuống phủ đầy rêu trơn trượt và cũng nguy hiểm. Lúc này đã là 21:00, nghĩ đến cảnh một mình trong rừng sâu cũng có phần ớn lạnh. Dù gì cũng đá đến được đây, thôi thì ráng thêm một tí nữa, không biết trước điều gì đang chào đón. Trượt xuống sườn núi, đến được con suối. Bức tranh trước mặt làm cho mọi sự mệt mỏi của tôi tan biến. Một bức tranh hùng vĩ, nơi này đẹp quá.

Previous
Previous

Ngày 4: Tắm suối, tắm nắng và tắm gì nữa

Next
Next

Ngày 2: Băng qua biển Bắc đến Na-uy