Ngày 11: Ngày mưa lạnh lẽo

Nằm xuống co ro cuộn tròn co mình lại.

Trời mưa kéo dài từ lúc 1-2 giờ sáng đến tận 9 giờ sáng. Xung quanh ẩm ướt và lạnh, mình chỉ muốn co cụp trong túi ngủ. Mình nhớ về bếp lửa hồng, nghe tiếng tách tách từ những tia lửa bắn ra, đắm chìm trong sự ấm áp xung quanh bếp lửa ngày mưa mẹ đúc bánh xèo. Chao ôi, nó ngon gì đâu. Đi cả thế giới không ai đúc bánh xèo ngon bằng mẹ.

Lấy vào một hơi thật sâu cái thứ không khí trong lành của những ngày mưa, mình cảm nhận được sự ẩm ướt, mùi thơm ngọt của cây cỏ, một cảm giác dễ chịu. Tiếng chim như thường lệ vẫn rinh rang bất kể ngày nắng hay ngày mưa. Hôm nay, mình nghe thêm tiếng gà gáy. Mình chỉ muốn nằm xuống ngủ nướng, đọc sách nguyên ngày. Nhưng đích đến phía trước còn khá xa và nhiệm vụ hôm nay mình phải tìm và thuê phòng trọ để sạc pin, tắm rửa và giặt đồ.

Được rồi, không làm biếng nữa, mặc áo mưa vào, chất hành lý lên xe, tiếp tục tiến về phía trước với hy vọng sẽ tìm được quán trọ nghỉ chân đêm nay, lạnh quá. Trời vẫn u ám, mây phủ kín bầu trời, lách tách tiếng mưa rơi, đi được một quãng, trời bắt đầu trở mưa nặng hạt, mưa như trút nước.

Mình nghe âm thanh của mưa, một bầu trời trắng xóa, cơn mưa này khá to, thích thú, lao mình vào màn mưa mà không cần suy nghĩ. Mình thích cái cảm giác này, từng ký ức tuổi thơ lại ùa về, trong tâm hồn của một đứa trẻ chưa lớn. Nằm trên bãi cỏ, ngửa mặt lên trời, nhắm nghiền mắt lại. Mình tập trung vào xúc giác của mình, từng giọt mưa rơi xuống người, cái cảm giác mát rười rượi, một chút gì đó đọng lại, nghe rõ trái tim đập mạnh, mình biết là mình đang sống, thực sự đang sống. “Hơi nước trong không khí bốc lên ở một độ cao nhất định, gặp lạnh ngưng tụ lại thành mây, rồi mưa. Mưa xuống cho cây cỏ tốt tươi, rồi nước mưa ngấm xuống lòng đất tạo thành mạch nước ngầm, một phần thì gom góp đổ ra sông, ra biển”. Một vòng tuần hoàn của tự nhiên.

Cắt ngang dòng suy nghĩ, đưa một tay lên trời và mình hét thật lớn, vì mình biết tiếng mưa sẽ lấn át tiếng của mình và chẳng có ai khác nghe được ngoài chính bản thân. Mình nắm chặt tay đặt lên ngực theo kiểu chào “Hiến dâng trọn con tim trong phim Attack on titan” cùng với giai điệu của bài hát “Shinzou Wo Sasageyo” văng vẳng bên tai, tôi thấy trái tim này rạo rực, trái tim này khát khao tự do, trái tim này khát khao được cống hiến. Mình bật người dậy, cảm thấy sức sống tràn trề, phấn khích.

3 giờ chiều, đã tạnh mưa, nhưng bầu trời vẫn u ám đầy mây, lúc này mình đã tới Aven, thuộc vùng Hyllestad, Vestland nhìn ra vịnh Avenbukta. Gió hút làn khói bốc lên từ những phiến đá lạnh bên sườn núi, tạo ra một màn sương dày đặc phủ lấy bề mặt lòng vịnh, ảo diệu, không biết có con thủy quái nào không ta.

Tiếp tục lên đường, E39 là một tuyến đường quan trọng ở Na Uy, chạy dọc theo bờ biển phía tây của quốc gia này. Tuyến đường E39 nối các thành phố lớn như Trondheim ở phía bắc và Kristiansand ở phía nam. E39 chạy qua nhiều bến phà để kết nối các phần của Na Uy bị chia cắt bởi các vịnh hẹp (fjord). Đây là một trong những tuyến đường có phong cảnh tuyệt đẹp, với các đoạn đường uốn lượn qua núi, bờ biển và cầu lớn.

5 giờ chiều, mình đến Lavik, để được đi tiếp, mình sẽ phải đi một đoạn phà thuộc tuyến đường E39 nối liền Lavik và Ytre Oppedal, vượt qua vịnh Sognefjord. Cứ đến bến cảng, đợi đúng giờ lên phà đi qua thôi, không cần phải đóng tiền hay mua vé gì cả, rất thuận tiện. Vé phà đã được tích hợp vào hệ thống thu phí đường bộ, người dân cứ thế mà đi, không cần phải lo lắng về việc thanh toán tại chỗ.

Mình đã tra Google Maps, xung quanh chỉ có một nơi lưu trú duy nhất là khách sạn Brekkestranda Fjordhotell nằm bên bờ vịnh Sognefjord. Với vị trí độc quyền như vậy, nơi này dễ dàng trở thành một điểm dừng chân nổi bật cho du khách khám phá vịnh Sognefjord, trong đó có mình. Mình liên tưởng so sánh, nếu như ở Việt Nam cứ năm mười phút đi đường lại có một quán cà phê thì ở đây năm mười tiếng đi đường mới có một chỗ lưu trú.

6 giờ rưỡi chiều, cuối cùng mình cũng đặt chân đến khách sạn. Nhìn từ trên cao xuống bờ vịnh, những ngôi nhà với mái phủ bằng cỏ xanh trông thật lạ mắt, như thể chúng có phép tàng hình vào cảnh quan xung quanh. Kiến trúc nhà được làm bằng gỗ, sử dụng ánh sáng mềm giúp tạo cảm giác ấm cúng (cozy). Có rất nhiều du khách dừng chân lại đây. Mình tiến vào quầy dịch vụ hỏi thuê phòng.

Mọi người có vẻ tò mò về mình hơn mình nghĩ, giữa những cuộc trò chuyện mình nghe thấy người ta đang bàn luận về một cậu trai trẻ người châu Á đạp xe đạp đi du lịch, chính là mình đây. Một nhóm người ra hiệu, hỏi thăm mình từ xa “Mày đi phượt bằng xe đạp bao nhiêu ngày rồi, chuyến đi vui chứ?”, mình giơ ngón cái và đáp lại “Tôi đi được 10 ngày rồi, có nhiều chuyện vui lắm”.

Mình đặt một phòng đơn, góc nhìn ra mặt hồ rất đẹp, nội thất ấm cúng và thoải mái. Còn gì vui sướng hơn cảm giác được ủ ấm sau khi chịu mưa gió rét mướt. Sau khi tắm rửa, mình đến hỏi nhờ bà chủ khách sạn giặt giúp mình mấy bộ đồ và ăn tối. Được biết chồng của bà chủ là đầu bếp chính ở đây, ngày mai nhà hàng khách sạn này sẽ tổ chức tiệc nướng ngoài trời nên cần để dành nguyên liệu, vì thế ông chủ gợi ý cho mình và những người khác dùng thử Burger cho chính ổng làm. Đối với mình Burger ăn thì cũng được nhưng không ngon gì mấy, tuy nhiên lần này khác hẳn những lần trước đây, Burger Na Uy rất hợp khẩu vị của mình, thịt bò địa phương thơm mềm đậm vị. Và món súp cá có vị ngọt thanh của cá tươi, kèm thêm chút béo của kem và bơ, cộng thêm các loại rau củ cà rốt, hành tây, tỏi tây ăn mà không ngấy, thêm chút vị chua nhẹ từ chanh kích thích tiêu hóa. Vừa ăn tối vừa ngắm cảnh đẹp. Tuy giá cả có hơi đắt nhưng mình cảm thấy rất hài lòng dịch vụ ở đây.

9 giờ 51 phút tối, vầng lửa từ trong không trung dần lõm vào lòng chảo. Như lòng đỏ trứng gà rơi với vận tốc 5cm/s. Chỉ còn lại ánh sáng màu đỏ cam hắt lên tung tóe, và dần tắt ngút đi chỉ trong 10 phút. Thật đẹp nhưng cũng thật ngắn ngủi. Mọi người đều đang đắm chìm trong giây phút tuyệt vời này. Mình vẫy tay chào những người hàng xóm xa lạ.

Buổi sáng, nhà hàng phục vụ buffet tự chọn, có món cá tuyết chua cay khá ngon, cá hồi ướp muối, thịt nguội, salad, bánh mì, ngũ cốc, trà và cà phê.

Previous
Previous

Ngày 12: The Road Not Taken

Next
Next

Ngày 10: Nơi này đẹp quá 2