Ngày 10: Nơi này đẹp quá 2

Những đám mây xám đã bị hút bớt về phía sau núi, nắng đã trở lại, bầu trời trong xanh hiện ra ngay trước mắt. Mình ngửi thấy mùi ngọt dễ chịu của cây cỏ sau cơn mưa. Mình tự hỏi không biết chiều nay thời tiết sẽ như thế nào?

Ngày nhỏ khi ở nhà, được bố mẹ chỉ cho cách đọc hướng gió, tháng tám ngó ra tháng ba ngó vào, nếu nhìn về phía đó thấy có những đám mây tích mưa kèm theo có gió, nghĩa là những chúng sắp đến chỗ mình và trời sẽ mưa. Kinh nghiệm này đặc biệt hữu ích, nhất là những lúc vào mùa vụ.

Một dấu hiệu khác để đoán biết trời mưa là chuồn chuồn. Đúng vậy, dân gian vẫn thường nhắc nhau “Chuồn chuồn bay thấp thì mưa. Bay cao thì nắng, bay vừa thì râm”. Sở dĩ chuồn chuồn bay thấp thì trời mưa là vì trước lúc trời mưa, độ ẩm không khí tăng cao, hơi nước đọng vào những bộ cánh mỏng của chuồn chuồn, làm tăng tải trọng, khiến chúng chỉ có thể bay là là mặt đất.

Ngoài ra, cũng có các loài mối, muỗi nhỏ khác. Cộng với áp suất khí quyển thấp, ngột ngạt, nên nhiều loài sâu bọ cũng chui lên khỏi mặt đất. Chim én bay xuống thấp chính là để bắt những côn trùng, sâu bọ này. Cho nên, cứ mỗi khi thấy chim én bay thành đàn sà xuống, người ta lại nói rằng trời sắp có mưa. Nhân tiện đây mình sẽ chia sẻ cách phân biệt chim én và chim yến. Chim én làm tổ từ bùn đất, cỏ dại khác với tổ của chim yến làm từ chính nước bọt của nó và nó có giá trị kinh thế để con người khai thác. Chim én thường chẻ đuôi và đậu trên dây điện còn chim yến không chẻ đuôi và không bao giờ đậu dây điện.

Tuy nhiên, ở đây không có chuồn chuồn, cũng chẳng có chim én, và mình cũng không thể đọc được hướng mây vì đang ở giữa vùng núi. Miền Tây Na Uy nổi tiếng với sự thay đổi nhanh chóng của thời tiết, có khi gặp cả bốn mùa trong cùng một ngày, nên mình đành chịu. Mà mưa là tự nhiên, không vì nguyện ý của con người mà thay đổi, không sức lực con người nào có thể cản nổi. Vậy nên cách tốt nhất là chuẩn bị tinh thần đón nhận.

Sau cơn mưa trời lại sáng. Cờ xanh hạ xuống và cờ vàng kéo lên. Giữa đường một lối đi lên. Niềm tin son sắc một lòng hiếu dân.

Lần sau tới đây nhất định đem bút vẽ. Chấm lên bãi cỏ xanh những bông hoa hoa vàng nho nhỏ. Vẽ thêm ngôi nhà đỏ trước mặt những dãy núi to. Vẽ thêm những sớm mai trời bỗng nhiên trở gió. Vẽ thêm ngày nào đó có những đám mây màu tro.

Trước mênh mông là sông là núi. Trước bao la là ta là bầu trời.

Cảnh đẹp như thiên đường thế này, sao không mấy người mảy may dừng lại ngắm nhìn một chút nhỉ? Mọi người có vẻ khá bận rộn. Hoặc có lẽ vì quá thân quen nên quá đỗi bình thường. Du lịch thật ra chỉ là di chuyển từ nơi buồn chán của mình đến nơi buồn chán của người khác. Có lẽ đối với người dân bản địa, những khung cảnh như thế này là đã thường nhật, nhưng đối với mình thì nó rất đặc biệt. Đôi khi những thứ quá dễ dàng có được con người ta lại không biết trân trọng. Nếu Na Uy dễ đến như Campuchia thì nó chẳng còn là chốn thần tiên nữa rồi :v.

Đi ngang qua một trang trại nuôi cừu bên đồi núi. Một con cừu non dõi theo mình kêu be..e..e..e như muốn nói lời xin chào. Mình cũng be..e..e..e lại và cứ thế thêm ba bốn lần gì đó. Dễ thương gì đâu, vui.

Mình từng bị xã hội lừa gạt bởi hình tượng “bầy cừu xuất chúng”. Chúng ta biết cừu là một loài động vật hiền lành, chăm chỉ và ngoan ngoãn. Đúng vậy, sinh viên tốt nghiệp với tấm bằng khá giỏi, gắn lên nhãn mát những kỹ năng đội nhóm, ngoại ngữ, giỏi một môn thể thao, biết chơi một nhạc cụ, tham gia phục vụ cộng đồng, đóng gói bản thân thành các kiện hàng đủ tiêu chuẩn để gửi đến các văn phòng tuyển dụng. Đặc điểm chung của các bạn này là họ bình thản, tự tin và tài giỏi. Vâng, mình từng ngưỡng mộ và lấy đó làm hình mẫu lý tưởng, học sâu vào chuyên môn, có thêm hai ba chữ cái đẹp đẹp trước cái tên nữa thì càng tốt. Bởi vì lúc đó đầu óc mình non nớt, nhìn thấy người khác muốn điều đó, và mình cho rằng hẳn là có giá trị và mình cũng muốn như thế.

Có nhiều cách sống khác. Thế rồi mình nghĩ lại, nếu như mình không muốn làm cừu thì sao, gặm cỏ thì cuộc sống phụ thuộc vào bãi cỏ.

Mình đặc biệt yêu thích cuốn sách Hoàng Tử Bé của Antoine de Saint-Exupéry.

Hồi lên sáu, tôi có nhìn thấy một lần, một bức tranh tuyệt đẹp, trong một cuốn sách về Rừng Hoang nhan đề: "Những câu chuyện có sống qua". Bức tranh vẽ hình một con trăn đang nuốt một con thú dữ. Đây là bản sao của bức vẽ.

Hình ảnh minh họa: Hoàng tử bé (Antoine de Saint-Exupéry: đọc là Oang toạn đờ sâng tắc xú pe rì ^^^^)

Trong sách, người ta nói: "Loài trăn nuốt chửng cả con mồi, không nhai. Sau chúng chẳng nhúc nhích gì được nữa và ngủ sáu tháng liền để tiêu hóa con mồi". Sau đó, mình suy nghĩ rất lâu đến ý tưởng này.

Từ lúc học đến loài trăn, cá sấu đã thấy cuộc sống của chúng thật thú vị, chỉ cần ăn no 1 bữa là có thể ngủ vài tuần liền mà không cần phải ăn thêm gì cả. FCR (Feed Conversion Ratio) là chỉ số đo lường hiệu quả chuyển đổi thức ăn thành khối lượng cơ thể của động vật. Bởi vì trăn và cá sấu có FCR rất thấp, nghĩa là chúng có khả năng chuyển đổi thức ăn thành năng lượng hiệu quả, giúp duy trì sự sống mà không cần ăn thường xuyên.

Thú ngủ đông cũng vậy, như gấu Bắc cực, mùa hè nắng ấm, doãi chân sải tay ra cho giãn cơ giãn bắp, đi săn hải cẩu, bắt cá hồi,...tích trữ mỡ cho mùa đông. Thế là trong suốt nửa năm sau chỉ nằm ngủ, khỏi cần phải làm gì cả. Cuộc sống được như thế thích nhỉ, nửa năm siêng năm làm việc, nửa năm ngủ nghỉ và làm những gì mình thích.

Hay một thí dụ khác đối lập với cừu, đó chính là sói. Sói thường đi theo bầy, nhưng sự liên kết trong bầy là dựa trên sức mạnh và sự tôn trọng, không phải sự phụ thuộc. Sói không tuân theo sự kiểm soát từ bên ngoài, chúng tự săn mồi và tìm cách thích nghi để sống. Điều này tượng trưng cho những người có tinh thần tự do, không chịu theo khuôn mẫu, dám đối mặt với thử thách để đạt được mục tiêu của mình.

Nên mình không thích làm cừu nữa.

Học được khả năng tự học và khả năng học hỏi suốt đời là chìa khóa quan trọng để mỗi người mở ra con đường riêng cho bản thân.

2 giờ chiều, mình dừng chân nghỉ ngơi bên một căn nhà gỗ màu đỏ nằm ven sông. Có hàng cây bạch dương với tán lá non làm bóng mát. Gió thổi làm cho mặt hồ gợn sóng lăn tăn, phía đối diện là rừng thông. Màu xanh tụ hội.

Mình cảm nhận đôi tai bị rát, nắng chiếu vào nóng bùng bùng. Mình kiểm tra thì phát hiện ra vết bỏng, thoa chút kem dưỡng ẩm, nó dịu đi đôi phần. Thể nào cũng bị cháy nắng, mình biết trước mà :).

Previous
Previous

Ngày 11: Ngày mưa lạnh lẽo

Next
Next

Ngày 9: Không đâu cả