Ngày 13: Cực quang

Đã khuya lắm rồi mà mình chưa ngủ, vẫn nghĩ ngợi. Đêm ấy mình đi nằm muộn, khoảng hai giờ sáng. Quá nửa đêm, một ý muốn khẩn thiết không thể chịu đựng nổi khiến cho mình bật dậy, đi ra ngoài. Mình sẽ không tường thuật lại tất cả dòng suy nghĩ của mình, mà dù cho có muốn thì việc đó cũng rất rắc rối. Bởi vì đó không phải là những ý nghĩ, mà là cái gì đó rất đỗi vu vơ, cái chính là cảm giác xao xuyến. Một cảm giác quen thuộc khiến cho mình rất đỗi ngạc nhiên và bất ngờ, hình như mình đã từng xem Cực quang như thế này rồi thì phải.

Bầu trời đêm tĩnh mịch đột nhiên dần sáng lên màu tím nhạt của hoa oải hương. Những dải sáng màu tím lung linh chuyển động mềm mại như những dải lụa đang bay phất phới trong gió. Đẹp quá! Cảm giác vô cùng choáng ngợp và khó quên. Mình vẫn luôn khao khát được xem tận mắt Cực quang* một lần trong đời. Và lúc này đây, dưới bầu trời Na Uy, mình đang sống trong khoảnh khắc ấy. Trái tim non trẻ của mình cảm nhận được niềm vui sướng không sao tả nổi.

0:30 Sự trình diễn thật ấn tượng. Bầu trời với những dải sáng mang màu tím nhạt của hoa oải hương, mềm mại như những dải lụa.

(*) Cực quang (Aurora Borealis) 10/5/2024 sự xuất hiện của cơn bão Mặt Trời mạnh nhất trong 20 năm qua phóng ra một lượng lớn plasma và hạt điện tích. Chúng tương tác với khí quyển của Trái Đất tạo nên hiện tượng cực quang tuyệt đẹp. Rất may mắn cho mình là đã đến Na Uy vào thời điểm này.

Đó là một cảm giác kỳ lạ và sâu sắc, như một dấu hiệu sắp đặt của vận mệnh. Nó khiến cho mình cảm thấy mọi thứ xảy ra theo một kế hoạch nào đó. Như có ai đó chỉ dẫn cho mình bước đi con đường này. Cái mà mình đang muốn nói đến là cảm giác déjà vu. Thật thú vị, không ai trong chúng ta biết trước điều gì sẽ xảy ra, nhưng chúng ta vẫn bước tiếp vì chúng ta có niềm tin.

Khi mình nghiên cứu về hiện tượng déjà vu, một vài thông tin mà mình ghi lại được như sau: Déjà vu là một từ tiếng Pháp có nghĩa là “đã nhìn thấy”, tiếng Việt có thể gọi là “huyễn tưởng hồi ức”; là một trải nghiệm mà bạn cảm thấy như mình đã từng trải qua một tình huống cụ thể trước đây, mặc dù bạn biết rõ rằng đó là lần đầu tiên bạn gặp phải tình huống đó; nó có liên quan đến cách não chúng ta xử lý thông tin, tạo ra ký ức và nhớ lại những thông tin quen thuộc; có đến hơn 40 giả thuyết cố gắng giải thích cho hiện tượng đặc biệt này; các nhà khoa học tin rằng déjà vu là có thật, mặc dù lý do của nó vẫn chưa được hiểu rõ.

Trong màn đêm huyền diệu và rét buốt, mình khoanh tay và cứ thế đi qua đi lại, nhưng nếu hỏi để làm gì thì mình thẳng thắn nói ngay là mình không biết. Điều lạ lùng là mình bắt đầu cảm thấy có điều gì đó phiền muộn trong tâm hồn. Càng nhìn lâu vào thứ ánh sáng đó thì nỗi phiền muộn nó lại càng tăng thêm theo từng phút giây. Trước kia mình cũng đã nhiều lần phiền muộn, và không lấy gì làm lạ rằng nó đến vào lúc này.

Rồi mai đây, mình bước đi con đường mới, hoàn toàn lạ lẫm, và lại cô đơn như trước kia, hy vọng nhiều nhưng không biết mình hy vọng gì, trông đợi nhiều ở cuộc sống nhưng không thể biết rõ mình trông đợi hay mong muốn điều gì. Nghe thật vô lý, nhưng đó là những gì một người trẻ tuổi như mình khao khát, một điều gì đó mới mẻ chưa từng biết tới. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều giày vò mình vào lúc này. Phải chăng là bởi vì cảm giác déjà vu, nó khiến cho mình tin rằng vũ trụ đang gửi những “dấu hiệu” sắp đặt của vận mệnh. Nó cũng có thể là sự kết nối giữa mình với chính mình ở thế giới đa vũ trụ khác. Không đúng, điều đó hẳn phải là thú vị. Mình nghĩ thầm. Thử không nghĩ nữa, nhưng không ăn thua gì. Rõ ràng là mình đang bắt đầu phát cáu, gần như khổ tâm.

Cuối cùng, bỗng nhiên khi mình hiểu ra, đứng nhìn vào vũ trụ bao la ngoài sức tưởng tượng mình cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Mượn sức mạnh của trí tưởng tượng, mình nhấc bổng cơ thể bay lên không trung; tiếp tục bay lên ngang tầm mắt với cực quang; tiếp tục bay cao hơn nữa ra khỏi bầu khí quyển của Trái Đất, lúc này những ngôi sao không còn lấp lánh như lúc đứng ở mặt đất ngước nhìn, do bị ảnh hưởng bởi bầu khí quyển nữa mà chúng trở nên rõ ràng hơn; tiếp tục bay cao hơn ra khỏi hệ Mặt Trời; rồi ra khỏi dải Ngân hà, Thiên hà,... Mình tự hỏi rốt cuộc vũ trụ rộng lớn cỡ nào và rồi nhìn lại Trái Đất như khi tìm kiếm địa chỉ của một người quen cũ. Lúc này, trong tâm hồn mình cảm nhận được sự an nhiên lạ thường, cảm giác dường như có thể vứt bỏ mọi thứ đã lôi kéo mình đến đây. Cảm giác được sống là như thế nào?

Khi tất cả đã im ắng, mình nhất quyết muốn ngủ luôn, vì cảm thấy mệt phờ. Quả thật, mình ngủ thiếp đi ngay và ngủ say li bì, không mộng mị gì hết. Nhưng mình vẫn thức giấc sớm, vẫn như mọi khi, khoảng bảy giờ, khi trời đã rạng sáng. Mở mắt ra, mình cảm thấy tràn trề một sinh lực lạ thường, mình bật ngay dậy và nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời, mình mỉm cười khi nhớ lại mọi việc mà mình đã trải qua, thậm chí là chuyến đi bất ngờ này.

Đã gần tám giờ, mình tiếp tục lên đường hướng về phía Nam, coi bộ vui vẻ. Mình đã đặt vé phà từ Bergen đi Stavanger vào đầu giờ chiều mai. Mục tiêu hôm nay của mình là tiếp cận trung tâm Bergen trong bán kính 10 km, khi mà hiện tại mình cách đó khoảng 67,7km nữa thôi. Với vận tốc trung bình đạp xe có tải trọng là khoảng 10km/h thì chỉ cần 6 tiếng là mình sẽ đạt được mục tiêu. Thong thả mà đi.

Vậy nếu đích đến là không đổi, bạn sẽ lựa chọn con đường nào?

Có đôi lúc mình cảm thấy bản thân thật tầm thường, chẳng vì lý tưởng của mình mà thật sự cố gắng hết sức, bị trì hoãn trong sự lười biếng, nuông chiều bản thân. Mình thường viện cớ rằng, bản mình cũng chỉ là một người bình thường thôi mà (I’m just a “normal people”). Tìm một công việc ổn định để đến cuối tháng được nhận lương, có cơ hội thăng tiến, chi trả cho sinh hoạt phí, tiết kiệm vài đồng, đi du lịch một hai nơi mỗi năm, về nhà đón Tết cùng gia đình. Cái mô típ này nghe sao mà thân quen, nó cứ lặp đi lặp lại đến nỗi mọi người chẳng còn buồn suy nghĩ về nó.

Không, mình cho là mình không muốn cuộc sống như vậy. Nếu đích đến của con người từ lúc sinh ra là chết đi (Born to die). Cùng là quãng đường đó, mình có quyền lựa chọn những con đường khác kia mà. “Người ta có thể lấy đi của một người mọi thứ, chỉ trừ một điều: sự tự do” (Viktor Frankl, Đi tìm lẽ sống) – sự tự do trong việc lựa chọn thái độ sống trong bất kỳ hoàn cảnh nào, và sự tự do lựa chọn hướng đi của mình.

Mình hiểu ra điều này vào ngày thứ 12, khi mình đứng trước hai ngã rẽ. Mình nhận ra rằng, nếu con đường mình đang đi hiện ra rõ ràng quá, rất có thể là mình đang đi trên con đường của ai đó, sống cuộc sống của ai đó. Con đường của riêng mình nhất định phải là mơ hồ, vì mình chẳng thể đoán biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, và điều đó làm cho hành trình thêm nhiều thú vị.

Có những tần số mà chúng ta có thể thấy bằng mắt thường, thí dụ như dải màu sắc cầu vồng, đỏ cam vàng lục lam chàm tím. Tuy nhiên, cũng có những tần số mà chúng ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng không vì vậy mà có nghĩa là nó không tồn tại. Ví dụ như tia cực tím chẳng hạn, với tần số thấp hơn dải màu cơ bản, 200-380 nm. Trong cuộc sống, có những người sống ở dải cực tím này, họ có tài năng, họ có ước mơ, họ ngày đêm kiên trì nỗ lực sửa mình. Rồi một ngày nào đó họ sẽ vươn lên sống ở dải màu mà họ yêu thích, tỏa sáng rực rỡ. Mình tin chắc là như vậy.

Mình chỉ muốn nói là, bạn xứng đáng tất cả những gì mà bạn muốn trong cuộc đời này, chỉ cần đó là những mong muốn đúng đắn. Bạn xứng đáng có một cơ thể khỏe mạnh, để có thể thực hiện mọi ước mơ, để tự do khám phá thế giới mà bạn yêu thích. Bạn xứng đáng có một tâm trí bình yên, để nhìn nhận mọi sự sáng suốt, để tận hưởng những niềm vui nhỏ bé hằng ngày, để cảm nhận hạnh phúc từ trong chính bản thân. Bạn xứng đáng được gặp và yêu một người quan tâm đến bạn một cách chân thành, một người yêu bởi bạn là chính bạn, tin tưởng bạn, lắng nghe bạn, ở bên cạnh bạn không chỉ những lúc vui vẻ mà còn những lúc khó khăn. Bạn cũng có thể tự trở thành một người như thế cho chính bản thân. Bạn xứng đáng nhận được sự yêu thương và ủng hộ từ gia đình. Bạn xứng đáng được theo đuổi niềm đam mê, gặp được người thầy tốt dẫn dắt bạn đến một nền tảng cao hơn. Bạn xứng đáng có được những người bạn chất lượng, những người bạn cùng cười, cùng khóc, cùng nhau trưởng thành. Bạn xứng đáng có được sự tự tin khiến bạn tin tưởng vào bản thân, rằng mọi thứ đều có thể. Bạn xứng đáng được viết lên câu chuyện của chính bản thân theo cách mà bạn muốn. Đừng quên nhé!

Hôm nay, mình nhận ra có một sự thay đổi nhẹ từ trong không trung. Hệt như những vệt sáng, phấn hoa nhẹ nhàng và thơm dịu bay theo gió bám vào quần áo của mình. Những đóa hoa cúc cu (Cuckoo Flower) nay đã vào thời điểm nở rộ, vươn cao phủ lấy bãi cỏ xanh nằm dọc hai bên đường, như những lớp tuyết trắng xóa. Hoa cúc cu có những đường gân mảnh mai trên cánh hoa, khiến chúng trông như những ngôi sao nhỏ lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Những chú cừu Hebrides cỡ nhỏ với bộ lông đen dài đang mải miết gặm cỏ. Cừu là một trong những sinh vật chăm chỉ nhất mà mình từng biết, chúng gặm cỏ sát gốc, dáng vẻ có phần chậm chạp, cù lì. Khác với dê, nhìn chung ngoại hình thì cả hai đều có sừng và có thể nuôi để lấy lông. Riêng đối với dê, chúng có thân hình gọn, thanh mảnh và nhanh nhẹn hơn. Dê rất kén ăn, chỉ ăn phần ngọn cây. Vì thế, để tận dụng tối đa bãi cỏ chăn thả, chúng ta có thể cho đàn dê đi trước, tiếp theo là đàn bò và cuối cùng là đàn cừu nhé.

Đến trưa, một người đàn ông kì lạ tiến đến chỗ mình khi mình đang ngồi nghỉ bên cạnh trạm chờ xe buýt. Ban đầu mình khá dè dặt và đề phòng, nhưng sau khi anh ta tiến tới và giới thiệu tên, hỏi thăm mình thì mình hiểu anh ta đến với ý tốt.

Anh ta tên là Bergman, ước chừng ba mươi, là người địa phương ở vùng này. Anh Bergman có dáng người cao lớn, khỏe mạnh, sáu múi, mái tóc vàng và đôi mắt xanh đặc trưng của người Bắc Âu (Nordic), nói chung là đẹp trai. Ấn tượng nhất là mỗi khi nói chuyện anh ấy đều kèm theo một nụ cười tươi rất đẹp. Anh lái chiếc xe bán tải màu xám đang trên đường từ trang trại về thì gặp mình. Anh ấy thuộc kiểu người năng động, yêu thích các hoạt động ngoài trời. Anh Bergman rất thích ý tưởng về việc bikepacking giống mình và dự định sẽ đến Đan Mạch thực hiện một chuyến như vậy trong thời gian sắp tới. Nhà bố mẹ anh ấy ở gần đây, mình có thể ghé qua ăn chút gì đó và lấy nước.

Hai anh em ngồi nói chuyện một lúc thì phát hiện ra là có cùng chung lý tưởng. Thay vì dành thời gian vào những bộ máy móc cố định ở phòng gym, mình có thể tập luyện ở bất cứ nơi đâu, tuyệt vời hơn là dùng năng lượng đó để làm việc trên trang trại, vừa khỏe, đẹp người, vừa tạo ra giá trị cho xã hội, lại gần gũi với thiên nhiên. Thời gian rảnh khác mình có thể làm những công việc sáng tạo. Tại sao lại không? Cả hai anh em đều có máu phiêu lưu, và muốn thực hiện những chuyến đi đúng nghĩa của người lữ hành.

Đôi khi có những người dường như xuất hiện thật đúng lúc để tìm cho bạn một hướng đi, cho bạn một kinh nghiệm sống hoặc giúp bạn hình dung được mình là ai và mình muốn trở thành người như thế nào.

20 giờ 9 phút, phía trước là cây cầu Nordhordland dài hơn 1km. Chỉ cần đi qua là mình sẽ đặt chân tới vùng ngoại ô của thành phố Bergen, đúng như mục tiêu đề ra. Lúc này vừa hay Mặt trời đang dần buông xuống hoàng hôn. Một điểm mà mình rất thích khi đạp xe đạp ở Na Uy, đó là thiết kế đường đi của họ lúc nào cũng có làn đường riêng dành cho xe đạp. Khi đạp xe qua cây cầu, những cơn gió biển mang hơi ẩm từ đại dương táp vào mặt mình mát lịm, nắng chiều sau lưng thì lại ấm áp, dễ chịu. Một cảm giác thích thú giống như khi vừa bật quạt vừa trùm chăn ấm vậy.

Vừa qua khỏi cây cầu, mình rẽ phải đi vào đường Tellevikvegen dọc theo bờ biển. Làn đường chỉ đủ cho một chiều xe ô tô. Điều thú vị là cứ chốc chốc lại có những chỗ lồi ra để xe có thể đậu nhường đường cho xe khác. Thật sáng tạo, thiết kế này đặc biệt hữu ích ở khu vực hạn chế không gian như như thế này.

Con đường dẫn đến tọa độ:

Previous
Previous

Ngày 14: Hoàng hôn - Cực quang - Bình minh

Next
Next

Ngày 12: The Road Not Taken