Ngày 7: Nơi này đẹp quá 1

Năm đó, một chàng trai trẻ tên là Erik đã quyết định rời bỏ thành phố ồn ào để tìm kiếm cuộc sống mới. Với một chiếc balô và một tấm bản đồ cũ, Erik đã đến Hjelledalen với hy vọng tìm thấy sự yên bình và nguồn cảm hứng mới. Nhưng chưa kịp khám phá nhiều về ngôi làng, anh đã biến mất một cách bí ẩn.

Mặc dù nhiều người đã tham gia vào cuộc tìm kiếm, không một dấu vết nào của Erik được tìm thấy. Hjelledalen trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết, như thể mọi thứ đang chờ đợi điều gì đó. Thời gian trôi qua, và câu chuyện về sự mất tích kỳ lạ của Erik đã trở thành đề tài xôn xao của dư luận, mãi cho đến bây giờ vẫn còn được nhắc lại.

Mỗi năm, vào đúng ngày mà Erik mất tích, gia đình của anh sẽ quay trở lại Hjelledalen. Họ mang theo những vật dụng của Erik - một chiếc áo khoác cũ, một cuốn sổ tay, và một bức tranh mà anh đã vẽ. Họ đi khắp nơi trong làng, từ những con đường mòn hẹp đến những vùng núi cao, hy vọng tìm thấy manh mối về nơi anh đã đi. Dù không tìm thấy gì, nhưng họ không bao giờ từ bỏ, bởi theo lời của một nhà tiên tri thì cậu vẫn còn sống.

Một ngày nọ, vào một buổi chiều mùa thu, khi ánh sáng mặt trời chiếu qua những tán cây lá đỏ vàng, một cơn gió nhẹ lướt qua ngôi làng, mang theo một mảnh giấy cũ. Mảnh giấy ấy chứa một thông điệp ngắn ngủi viết bằng chữ tay, nhòe nhoẹt: "Tìm ở nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau.", Erik.

Tin tức về mảnh giấy nhanh chóng lan truyền trong làng. Gia đình Erik, sau nhiều năm thất vọng, giờ đây lại cảm thấy hy vọng dâng trào. Họ tiếp tục cuộc tìm kiếm với thông điệp mới trong tay, và lần này, họ không chỉ tìm kiếm trong những vùng quen thuộc, mà còn mở rộng ra các khu vực mà trước đây họ chưa đặt chân đến.

Khi mùa đông đến gần, một cơn bão tuyết lớn quét qua vùng núi, và một nhóm người trong làng đã tình cờ phát hiện ra một hang động nhỏ ở vùng núi phía bắc. Trong hang động, ánh sáng lờ mờ từ những vết nứt nhỏ và những bóng tối kéo dài đã tạo ra một cảnh tượng kỳ diệu. Họ tìm thấy một chiếc túi, bên trong có một số đồ vật cá nhân của Erik, và một bức tranh mà anh đã vẽ, cùng với một thông điệp khác: "Đôi khi, sự bình yên không phải là nơi ta tìm kiếm, mà là nơi ta để lại."

Thật may mắn khi được đến đây, vào thời điểm này.

Thời tiết Na Uy nhìn chung là thất thường và có thể thay đổi nhanh chóng, nếu mình đi mà gặp trời mưa thì sẽ không vui đâu. Năm nay thời tiết thay đổi, nắng đến sớm hơn vào đầu tháng 5. Chị Åse nói: “Cậu có biết là mày may mắn lắm không, đi phượt vào những ngày trời nắng đẹp, cây cỏ hoa lá thì đang vào xuân, ngày thì lại dài nên tha hồ mà chơi nhé :). Chứ cỡ từ tháng tám trở đi là trời bắt đầu ảm đạm và mưa nhiều lắm”.

“Cảm ơn chị, cứ như là tôi đã đến chốn địa đàng vậy”.

Hjelle, Norwegen

Có khi mình sẽ dành cả quỹ thời gian còn lại để nhớ về những ngày tháng ở miền tây Na-uy.

Làm thơ không được thì vẽ tranh

Tức cảnh sinh tình, mộng ảo trần

Tận mục sở thị (*đến tận nơi nhìn tận mắt).

Thật là thanh bình.

Hầu như lúc nào chúng ta cũng vội vàng nên không có nhiều cơ hội để nói chuyện. Và kết quả là những chuỗi ngày hời hợt kéo dài vô tận. Một sự đơn điệu khiến người ta tự hỏi sau nhiều năm, thời gian đã trôi đi đâu và tiếc nuối vì tất cả đã trôi qua.

Hôm nay mình muốn nói về “sự bình yên”. Cái mà mình muốn nói ở đây là sự bình yên đến từ tâm trí.

Trước hết để mình phân biệt hai khái niệm: "Peace of mind" và "Peace from mind". Peace of mind = trạng thái bình yên của tâm trí = không lo lắng, không bị áp lực và cảm giác hài lòng với hiện tại. Peace from mind = sự bình yên đến từ tâm trí = cái mà mình muốn đề cập = làm cho tâm trí không còn bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ tiêu tực hay lo âu.

Tâm trí là của chúng ta, dần già chúng trở nên tinh ranh hơn, và khó kiểm soát hơn. Mọi sự nóng giận, cáu bẩn, sợ hãi, tham lam, ngu dại,… đều xuất phát từ nó. Chúng ta cần học cách làm cho tâm trí trở thành người bạn đồng minh của mình chứ không phải là kẻ thù. Đó là lý do Tôn Ngộ Không cần có vòng kim cô để trấn áp lại, để giữ cho cái tâm bình tĩnh. Dưới sự hiểu biết của mình, hình tượng Tôn Ngộ Không chính là đại diện cho cái tâm của con người, bướng bỉnh, nổi loạn, gan lì và táo bạo,… Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung. Người lớn một thời từng có con quái vật đó trong người nhưng giờ đã không còn vì những trách nhiệm phải gánh lấy. Cho nên nếu bạn còn trẻ và có con quái vật đó có bên trong bạn, hãy thả nó ra, hãy thử làm những điều gì đó điên rồ và sau đó học cách kiểm soát nó.

Con người là một trong những sinh vật giận giữ nhất trên Trái Đất. Đứng đầu chuỗi thức ăn, tổ tiên và chúng ta ngày nay đã làm điều đó thông qua sự sợ hãi, bạo lực và hợp tác. Chúng ta là những kẻ săn mồi đỉnh cao, thống trị chuỗi thức ăn bằng cách giết chóc, khuất phục và thuần hóa loài khác. Sự thật là vậy, tự nhiên thật tàn bạo. Và chúng ta có nguồn gốc từ sự tàn bạo ấy.

Trong mỗi cuộc đời, hẳn chúng ta có những khoảnh khắc vui vẻ vô cùng - chẳng hạn như lúc này đây, cảnh đẹp trước mắt không chỉ là đích đến trên bản đồ mà nó hơn là phần thưởng sau những chuyến đi vất vả bằng đạp xe nhiều ngày, cảm giác hoàn toàn khác lạ; hay những lúc cười đùa với bạn bè; ngắm nhìn những hiện tượng cực đẹp từ thiên nhiên như hoàng hôn; hay những lúc đạt khoái cảm; kể cả khi dùng thuốc phiện;… tâm trí bạn trở nên tĩnh lặng. Và khi đó, bạn cảm nhận một cảm giác kỳ lạ, mà bạn có thể gọi đó là an nhiên hay là niềm sung sướng thích thú, hay là hạnh phúc an bình.

Tất cả chúng ta đều tìm kiếm điều này. Tất cả chúng ta đều đuổi theo nó. Trong sâu thẳm, điều chúng ta thực sự đang tìm kiếm là sự bình yên đến từ tâm trí.

Sự bình yên đến từ tâm trí gieo trồng những giá trị đúng đắn, những giá trị này lại thúc đẩy những suy nghĩ đúng đắn. Suy nghĩ đúng đắn tiếp tục thúc đẩy những hành động đúng đắn, và những hành động đúng đi vào những công việc mà ở đó từ thế giới vật chất nó phản ánh cho người khác thấy được sự thanh bình ở trung tâm tất cả.

“Peace is happiness at rest; happiness is peace in motion.”

Bình yên là hạnh phúc ở trạng thái tĩnh; hạnh phúc là bình yên ở trạng thái động.

"Sự thật gõ cửa và bạn nói," Đi đi, tôi đang tìm kiếm sự thật ", và thế là nó biến mất. Khó hiểu."

Hồ Oppstrynsvatnet

Mình dừng lại rất lâu để ngắm nhìn thật kỹ, như thể muốn lưu giữ mãi cảnh đẹp này trong tâm trí. Mình biết rằng khoảnh khắc này đây chỉ đến một lần trong đời.

Đại vân lũng nhạn chiết giang chào

Nhân hữu mê hồn du địa chia

Thế gian bao nhiêu khách kim cốc

Nghe tiếng hạc kêu nhớ xa xăm

Innvikfjorden

Innvikfjorden

Previous
Previous

Ngày 8: Xe đạp bị hư

Next
Next

Ngày 6: Cuộc gặp gỡ