MỘT NGÔI NHÀ ĐẦY ẮP T.ÌNH Y.ÊU T.HƯƠNG

3 MỘT NGÔI NHÀ ĐẦY ẮP T.ÌNH Y.ÊU T.HƯƠNG

"Một cơ thể khỏe mạnh, một tâm trí bình yên, một ngôi nhà đầy ắp tình yêu thương. Những điều này không thể mua được — chúng ta tự lực kiếm lấy." ― Naval Ravikant

-----------------------------

Mình muốn kể cho các bạn nghe câu chuyện về tuổi thơ Anton Chekhov, ông vừa là một bác sĩ vừa là một trong những nhà văn vĩ đại nhất người Nga. Anton Chekhov sinh ra năm 1860 ở thị trấn Taganrog, 450 dặm cách Kiev ngày nay.

Ông có một TUỔI THƠ BẤT HẠNH. Hầu như mỗi buổi sáng cha ông, Pavel Yegorovich lại đánh đập ông, cũng như bốn người anh em trai và một người chị gái. Và mỗi buổi chiều, người cha lại bắt Anton trông cửa hàng tạp hóa nhỏ của gia đình để ông ta có thể đi chè chén. Trời thì lạnh giá, nếu Anton Chekhov muốn làm bài tập về nhà thì những ngón tay của ông sẽ bị đông cứng và không cử động được. Cửa hàng tạp hóa nhà ông nằm ở nơi mà mọi kẻ nát rượu trong thị trấn tìm đến để mua Vodka. Cả ngày Anton Chekhov phải nghe những lời nói tục tĩu, những trò đùa lố bịch và những câu chuyện chán đời của họ.

Trong lúc rảnh rỗi, Anton Chekhov thường đi lang thang những góc hẻm của thị trấn. Ông tự vấn bản thân, có lẽ mình là một kẻ vô dụng và lười biếng giống như cha mình luôn nói. Có lẽ mình xứng đáng bị đánh. Đến khi ông 15 tuổi, hai người anh lớn bỏ nhà đi Moscow. Trong lúc đó, cha ông gặp khó khăn trong việc làm ăn, đối mặt với nguy cơ phá sản, và trước khi ông ta bị chủ nợ tới bắt giữ thì ông đã bỏ chạy tới Moscow cùng hai người con trai. Sau đó, mẹ ông bị ép bán đi sản nghiệp và sau đó, bà đưa hai đứa nhỏ nhất bỏ chạy tới Moscow cùng với những người kia. Anton bị bỏ rơi lại ở thị trấn Taganrog, ông bán đi những gì còn có thể và cố gắng hoàn thành nốt chương trình học.

Những ngày đầu bị bỏ rơi, Anton chìm trong khổ sở, cay đắng và giận giữ trách móc cha ông, người đã đưa gia đình đến bờ vực của sự bất hạnh này. Thậm chí ông còn không có thời gian để mà buồn rầu hay thương cảm cho chính mình. Hầu như Anton chẳng còn đồng nào sót lại và bị mắc kẹt tại Tagonrog. Ông nhận làm gia sư cho một gia đình giàu có. Ông muốn trở thành một bác sĩ, và nếu như thế ông phải học, phải nỗ lực nhiều hơn. Ông tìm đến thư viện, và ở đó những quyển sách về văn học, triết học tìm đến với ông. Từ đó chúng ảnh hưởng đến tư duy của nhà văn trẻ, trí tưởng tượng đưa ông vượt ra khỏi Tagenbrog, phiêu lưu xa hơn vào miền chữ nghĩa, ông say mê với những ý nghĩ mới lạ. Ông bắt đầu nhận ra, không phải là ông lười biếng, chỉ là ông thích quan sát những suy nghĩ trong đầu của mình. Ông không phải là kẻ vô dụng, ông có thể tự giúp bản thân mình. Đến cuối cùng, ông đã nghĩ cho bản thân, đánh giá lại giá trị của bản thân. Thậm chí Tagonrag cũng không đến nỗi quá tệ, ở đó có những nhân vật khác nhau, là nguồn nguyên liệu tuyệt vời cho truyện ngắn mà ông bắt đầu sáng tác.

Và rồi, tận sâu trong những đau khổ mà ông đã trải qua, ông không muốn những cảm xúc tiêu cực này lại tiếp tục đẩy qua cho người khác như cách mà cha ông đã trút giận lên ông. Ông muốn nghĩ rằng, chính cha ông cũng không thể tự giúp chính mình, cha ông cũng sinh ra và lớn lên trong đau khổ, và những điều đó đã hình thành nên con người ông ở hiện tại. Ngay cả mẹ ông, các anh chị em của ông cũng thế, họ cũng chỉ là con người. Ông bắt đầu chấp nhận sự thật, và bắt đầu yêu thương họ bởi chính con người họ. Và thời khắc đó, Anton cảm nhận được sự tự do tột đỉnh, ông tự do khỏi những cảm xúc tiêu cực bấy lâu nay ngày đêm thiêu đốt ông.

Previous
Previous

B.ÌNH Y.ÊN

Next
Next

Blog Post Title Four