Ngày 1: Khởi hành

Cậu không thấy những người này thật vô vị hay sao, đến cùng một nơi, chụp cùng một khung hình giống như bao nhiêu người. Họ còn chẳng bao giờ bị lạc vì chỉ cần định vị bản thân trên Google Maps và những chuyến đi thật sự ngắn ngủi. Cậu không phải đã chán ngán với kiểu du lịch check-in như vậy rồi hay sao, cái mà cậu cần là một chuyến phiêu lưu dài ngày. “Tại sao phải đợi, trước khi tuổi trẻ này đóng lối, hãy thử làm điều gì đó điên rồ”.

9 giờ ngày 29/04/2024, nhiệt độ lúc này là 5°C, nắng đã lên và trời bắt đầu ấm dần. Thời gian này là cuối xuân đầu hè, khi mà bồ công anh đang vào mùa và đã chớm nở những bông hoa đầu tiên. Hành trình đi tìm kiếm sự tự do của mình chính thức bắt đầu, 21 ngày lang thang trên xe đạp đến Na-uy

Trời hôm nay trong xanh, đúng là một ngày tuyệt vời cho sự khởi hành. Đoạn đường từ nhà đến ga Langå khoảng 12 km, đó là con đường dành riêng cho xe đạp và đi bộ. Mình vẫn thường hay đến đây đi dạo cũng như chạy thể dục. Sương sớm vẫn còn đọng trên những ngọn cỏ, lấp lánh phản chiếu những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Chạy dọc hai bên đường là bồ công anh đang nở vàng, và phía bên ngoài bọc bởi màu xanh non của lá mới. Những con ốc sên bạc đang tích cực trên đường về nhà trước khi trời nắng hơn.

Trên chuyến tàu đi từ Langå đến Hirtshals (10:41 - 13:51), mình gặp gỡ Sophie, là một cô gái trẻ với mái tóc màu vàng thắt bím. Đôi mắt xanh và gương mặt hiền lành. Cô ấy phải nghĩ gì đó về mình? Một người hoàn toàn lạ mặt đến bắt chuyện, và sự vụng về, tầm thường trong cách tiếp cận. Nhưng tất cả chỉ là những dòng suy nghĩ do chính mình tưởng tượng ra, nó không phải là thực tế. Sophie đang theo học dược và cô từng có thời gian du lịch ở Malaysia, cô nói về cái nóng ẩm  nhiệt đới. Mình khen Sophie có một cái tên đẹp, khiến mình liên tưởng triết học về “Sự lựa chọn của Sophie”, cô cười gật đầu và nói rằng cô cũng biết điều đó. Thật ra, tất cả chúng ta đều là người xa lạ.

Mình rất ngại trong việc bắt chuyện với người lạ, vì tự ti vào khả năng giao tiếp của chính bản thân. Mình phải vượt qua nỗi sợ hãi này, không chết đâu mà sợ, hoặc là mình chủ động và có cuộc trò chuyện thú vị, hoặc là không gì cả. Mình nhận ra rằng, bản thân mình khi nói chuyện bằng tiếng Anh dạn dĩ hơn, cởi mở hơn và ham học hỏi hơn. Như thể, ngôn ngữ nó đã ảnh hưởng tích cực hơn đối với tính cách của mình. Lại thêm một điều thú vị nữa mà mình ngộ ra. Giả sử có 10 người đến từ các quốc gia khác nhau và họ đều có khả năng nói tiếng Anh là ngôn ngữ chính hoặc ngoại ngữ thì câu hỏi đặt ra là người thứ 11 sẽ lựa chọn học ngôn ngữ nào?

Gió biển Hirtshals mang theo tiếng sóng của đại dương như đã được dự đoán, tiếng kêu oang oác như muốn xé toạc không trung của hải âu và những sải cánh trắng đang đứng mình trong gió, dưới bầu trời trong xanh. Mình giơ tay với lên trời cao với dòng suy nghĩ  “Cánh chim của sự tự do”. 

Hình ảnh trinh sát đoàn đứng trên tường thành Maria, giữ chặt nắm tay đặt trên lồng ngực, hô khẩu hiệu “Nguyện dâng hiến trọn con tim“ xuất hiện trong dòng suy nghĩ của mình. Mình đặt biệt yêu thích bộ phim Đại chiến người khổng lồ (Attack on Titan). Chiến đấu cho tự do là chủ đề xuyên suốt của mạch phim. Vậy tự do là gì? Con người có thực sự đạt được tự do?

Không phải vì trốn tránh thực tại, không phải vì đi để chữa lành, chuyến đi này đối với mình như là một cuộc phiêu lưu thực sự. Hôm nay mình chính thức trở thành người vô gia cư.

Sáng mai, mình sẽ lên phà băng qua biển Bắc từ Đan Mạch đến Na-uy.

Mình tìm được một bìa rừng cách bến cảng không xa, ước chừng khoảng 2 km. Những cây thông cao vút bọc lấy dải đất trống, nơi mình định sẽ dựng lều ngủ qua đêm nay. Tiếng sóng biển vỗ vào bờ và mình có thể nghe thấy được từ vị trí này, tiếng chim hót líu lo, và tiếng gió khuấy động lá rơi. Xa xa là gã khổng lồ mặt trắng trắng của biển cả. Mình cảm thấy sự nhỏ bé của chính mình giữa thiên nhiên. Trong bức tranh này, có sự xuất hiện nhỏ bé của một người lữ hành.

Đám bồ hóng từ trong rừng bu lại như một luồng khói bao chụp lấy bóng đèn. Tiếng cúc cu văng vẳng trong không trung. Nhiệt độ bây giờ đã xuống thấp 4°C, mình phải vào trong lều, chui rúc vào túi ngủ và đọc tiếp quyển sách Thiền Và Nghệ Thuật Bảo Dưỡng Xe Máy viết bởi Robert Pirsig (tựa đề tiếng Anh: Zen and the Art of Motorcycle Maintenance).

Hẹn gặp lại mọi người vào sáng hôm sau, hy vọng đêm nay mình không nhìn thấy ma, hay gặp phải gấu và rồng :v.

Previous
Previous

Ngày 2: Băng qua biển Bắc đến Na-uy

Next
Next

Trước ngày khởi hành