Ngày 9: Không đâu cả

Đã có dấu hiệu mưa từ tối qua. Lạnh và ẩm ướt.

9 giờ sáng, dự báo hôm nay Innik 8°C nhiều mây và có mưa.

Một đoạn đường khá đẹp, căn nhà màu đỏ có bím dây hình trái tim trên tường, phía đối diện cũng là hàng bông và lá thông màu đỏ. Khung hình này đẹp phết.

Những đám mây xám xịt như đã được dự đoán kéo đến, đèo Utvik cao và dốc làm cho đường đi phía trước chông gai bội phần. Phải nói là mệt như chó*. Đã 3 giờ chiều, mình vẫn chưa qua ải, thấm mệt và mắc mưa. Mãi đến 4 giờ chiều mình mới lên tới đỉnh đèo.

(*) chó mỗi khi mệt thường hay thè lưỡi ra để thở bởi vì chúng không có tuyến mồ hôi như con người. Mình vẫn thường hay nói đùa với bạn bè rằng chó chính là thước đo của xã hội. Gì cũng có thể so sánh được với chó, chẳng hạn ngu như chó, đồ đĩ chó, sướng như chó, nhục như chó, dơ như chó … :v

I can see the sun, but even if I cannot see the sun, I know that it exists. And to know that the sun is there - that is living. (Fyodor Dostoevsky)

Tôi có thể nhìn thấy mặt trời, nhưng ngay cả khi tôi không thể nhìn thấy mặt trời, tôi vẫn biết rằng nó tồn tại. Và biết rằng mặt trời có đó - tôi biết mình đang sống.

Ba chiếc porsche chạy ngang qua mình ở lượt đi, lượt về họ đi chậm lại một chút, giơ ngón tay cái ra hiệu ủng hộ và chào mình. Tự dưng mình thấy vui ghê. Có lẽ họ đang nhớ về những ngày tháng tuổi trẻ, khi mà lúc đó năng lượng và sự nhiệt huyết tràn trề, họ đã từng làm những điều thú vị, điên rồ như vậy. Người lớn từng có nhưng bây giờ họ không còn nữa. Họ bận rộn với những nghĩa vụ và trách nhiệm. Mình ý thức được điều đó, thế nên, trước khi tuổi trẻ này đóng lối, mình muốn đi, mình muốn học và mình muốn trải nghiệm nhiều hơn.

Một ngày u ám, mây phủ kín bầu trời Utvik, nặng nề tôi dắt chiếc xe đạp vượt qua những cung đường đèo, khi lên tới đỉnh dốc, bỗng nhiên trời làm giông, và tôi nghe tiếng mưa rơi.

Tôi nhớ lại ngày đó, một ngày đầu xuân tháng năm, trong tiết trời lạnh giá, cảnh vật lặng lẽ, mặt đất lạnh lẽo, trắng xóa cả bầu trời.

Người đi đã mệt phờ, ánh mắt thẫn thờ, bâng quơ tôi ngó quanh tả hữu, không một bóng người, mình tôi đứng chơi vơi.

Phiêu bạt đến chốn đây, đứng trước rừng núi và cỏ cây, cảm giác phiêu diêu và tự tại, tôi lấy làm hứng khởi, hét lên một góc trời.

Tôi mệt nhòa nằm xuống, ngửa mặt nhìn lên trời, nhìn những hạt mưa rơi, trong lòng thấy thảnh thơi.

Tiếng mưa rơi đều đặn, là một loại âm thanh trắng, với một tâm hồn sâu lắng và một trái tim rạo rực, tôi biết mình đang sống, cảm giác thật tuyệt vời.

5 giờ chiều xuống núi, bị mưa tạt. Trượt xe xuống dốc trong mưa rất là nguy hiểm, mình lo ngại cho thắng xe, chắc đã mòn lắm rồi.

9 giờ tối, mình tìm được một căn nhà hoang đối diện dòng sông Stardalselva trên quốc lộ E39. Căn nhà nhỏ ước chừng 30 m² nằm tựa lưng chừng núi, mặt tiền hướng ra sông. Nó đúng nghĩa là một căn nhà hoang ở không đâu cả. Mình cũng sẽ không bất ngờ lắm nếu có gặp khổng lồ một mắt ở đây :v.

Nhìn tổng thể, căn phòng chính còn sót lại cái bàn, kệ sách và một cái ghế dài. Mái nhà đã bị bóc đi một phần ở cuối góc, trông mọi thứ vẫn khá ổn. Mình sẽ không bị lạnh khi ngủ ở đây đêm nay, bởi vì sàn gỗ cách nhiệt rất tốt và tường nhà đã chắn gió. Có vài cây đinh ghim trên tường gỗ, mình treo đồ lên để hong khô, tuyệt.

Vì mệt quá, mình đã ngủ ngay và làm một giấc dài đến 8 giờ sáng hôm sau.

Previous
Previous

Ngày 10: Nơi này đẹp quá 2

Next
Next

Ngày 8: Xe đạp bị hư