Ngày 15: Ba cây kiếm
Dành cho hội yêu thích phim Vikings
Sverd i fjell = Swords in Rock = Những thanh gươm trong đá
Sverd i fjell là ba thanh kiếm khổng lồ cao khoảng 10m bằng đồng nằm ở Hafrsfjord, ngoại ô thành phố Stavanger, Na Uy. Công trình này được xây dựng bởi nhà điêu khắc Na Uy Fritz Roed vào năm 1983, để tưởng nhớ trận chiến Hafrsfjord năm 872, khi vua Viking Harald Fairhair lần đầu tiên thống nhất Na Uy.
Nhà vua đầu tiên của Na Uy, Harald Fairhair, còn được biết đến là Harald I, chào đời vào thế kỷ 9. Cha ông, Halfdan the Black, người cai trị Westfold ở Đông Nam Na Uy. Khi Harald lên 10 tuổi, cha của Harald qua đời và Harald lên ngôi vua. Harald đã đánh bại các vị vua đối địch và thống nhất Na Uy dưới sự cai trị của mình khi chưa đến tuổi 25.
Tạo hình Harald Fairhair trong phim Vikings
Thanh gươm lớn nhất biểu trưng cho Vua Harald vĩ đại, người đã dành chiến thắng. Hai thanh gươm nhỏ hơn tượng trưng cho các đối thủ của ông trong trận chiến. Những chiếc vương miện trên thanh kiếm tượng trưng cho ba miền khác nhau tham gia vào cuộc chiến.
Mang tinh thần kiếm hiệp đi phiêu lưu, nhìn thấy ba cây kiếm lớn này lại gợi nhớ cho mình đến các câu chuyện võ hiệp Kim Dung, mặc cho bối cảnh lịch sử và văn hóa khác nhau. Gợi nhớ nhất là thanh Huyền thiết trọng kiếm của Dương Quá, nó là biểu tượng của anh hùng, sức mạnh. Nhưng vì có tới ba thanh kiếm, nên mình lại liên tưởng đến tình huynh đệ của bộ ba Kiều Phong, Hư Trúc và Đoàn Dự, đoàn kết, nghĩa khí và dũng cảm. Tóm lại, ý của mình là: “Sống có nghĩa gì, chết có nghĩa gì. Những điều thú vị mà chúng ta làm chỉ có ý nghĩa khi có đứa bạn thân ở đó chứng kiến, thế là đủ rồi.”, thông cảm mình bị nhiễm kiếm hiệp :v :))).
Tuy chúng ta không sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm nhưng nguyện chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày.
Chúc cho những ai đọc được bài viết này, tìm được ít nhất một người anh em tri kỷ như thế trong cuộc đời. Sống có nghĩa gì, chết có nghĩa gì. Những điều thú vị mà chúng ta làm chỉ có ý nghĩa khi có đứa bạn thân ở đó chứng kiến, thế là đủ rồi. Hảo quynh đệ.
Sverd i fjell = Swords in Rock = Những thanh gươm trong đá
Sverd i fjell là ba thanh kiếm khổng lồ cao khoảng 10 m bằng đồng nằm ở Hafrsfjord, ngoại ô thành phố Stavanger, Na Uy. Công trình này được xây dựng bởi nhà điêu khắc Na Uy Fritz Roed vào năm 1983, để tưởng nhớ trận chiến Hafrsfjord năm 872, khi vua Viking Harald Harfagre lần đầu tiên thống nhất Na Uy.
18:43 Bị công an bắt
Chuyện là mình chơi ngu không có thưởng. Mình đọc Google Maps, đường đi dành cho xe đạp từ Stavenger đến Pulpit Rock phải đi đường Ryfylke xuyên biển. Và mình nghĩ đó hẳn là một cây cầu nối liền giữa hai bán đảo giống như lúc mình đi ở Bergen.
Sau khi mình tới nơi, đứng trước đầu đường thì mình thấy đó là đường hầm. Mình xem xét không có biển báo cấm xe đạp nào cả, và mình nghĩ chắc chỉ là một đoạn đường hầm ngắn thôi và xe đạp có thể đi vào trước khi lên cầu nối liền giữa hai bán đảo. Nhưng không, Ryfylke nguyên con đường là đường hầm xuyên biển :v.
Mình nhận ra điều này quá trễ khi mà đã đi vào trong hầm, trôi tự do được hơn nửa đường thì mình tự hỏi sao cứ trượt mãi thế này mà vẫn chưa ra khỏi hầm vậy nhỉ. Thời gian từ lúc mình bước vào hầm tới bây giờ cũng đã khá lâu rồi, cảm giác cứ như rơi tự do mãi mãi. Ôi thôi, chết rồi. Biết làm sao bây giờ? Khi mình đã đi được 10 km, đoạn cuối là lên dốc, mình dắt bộ thêm một đoạn thì cảnh sát tới rước mình ra dùm :v. Đây là lần đầu tiên mình bị cảnh sát nhốt sau xe như vậy.
Cảnh sát giao thông bên này dễ thương lắm, một anh và hai chị, trông nom trẻ và đẹp gái. Họ hỏi mình phượt bằng xe đạp à, ngầu đó, rồi trò chuyện phím để cho mình bớt sợ hãi. Chớ thiệt ra lúc ở trong hầm mình sợ điếng người luôn, mặt mày tái mét, run như cầy sấy. Cũng may là không gây nguy hiểm gì. Đường hầm người ta đi 14km thế mình chui xe đạp vào. Cảm ơn Chúa, mình sẽ chẳng bao giờ mạo hiểm tính mạng như thế một lần nào nữa.
Nếu có vấn đề gì không hiểu hãy học cách để hiểu nó.
Qua khỏi đường hầm, mình cần đạp xe thêm 16 km nữa để tới núi Pulpit Rock. Trên đường đi, mình gặp 4 đứa nhỏ đạp xe chung với mình. Ba đứa lớn hơn tầm 11-15 tuổi, đứa còn lại nhỏ hơn. Tụi nó truyền nhau cái loa đang phát bài Firestone của Kygo, giai điệu rất du dương, vừa hát theo nhạc vừa đạp xe.
“Hi chú, chú người nước nào vậy?”
Mình nói mình người Việt Nam.
“Wow, thế chú nói tiếng Na Uy được không chú?”
Mình lắc đầu nói là không biết.
Tụi nhỏ xùm xì gì đó, rồi hỏi mình đua xe không chú ơi?
Chơi thì chơi, bỗng nhiên mình nổi hứng, muốn sống lại những ngày tuổi thơ, âm nhạc của Kygo trở nên hào hứng, sôi động hơn. Hai đứa lớn nhất đi trước, chúng đứng lên bàn đạp, hơi nghiêng người về phía trước và rồi trượt dốc, mình đi ở giữa, phía sau hai đứa nhỏ hơn. Đi được tầm 3-4 km gì đó, tụi nhỏ dừng lại nghỉ mệt, mình cũng dừng lại. Mấy đứa nó giễu gì đó đứa nhỏ hơn bằng tiếng Na Uy nên mình không hiểu. Thằng nhỏ vẫn chưa lại sức, ngồi nán thêm một ít, trong khi ba đứa kia bỏ đi trước. Mình hỏi nó:
“Mấy đứa đi đâu thế mà vui thế?”
Nó chỉ nói là đi chơi, coi bộ kiệm lời, rồi lại phóng lên xe rượt theo ba đứa kia.
Chốc nó lại mệt, lại ngồi nghỉ lấy sức, nó bị bỏ ở đằng sau khá xa. Còn ba đứa kia lớn hơn vẫn đang rượt đuổi nhau.
Đoạn rồi mình phải rẽ phải, tạm biệt tụi nó rồi mình đi tiếp, thằng nhỏ ở phía sau vẫn chưa tới, tầm mấy tuổi mà đạp xe cả chục cây số đi chơi rồi đó.