Ngày 16: Đoạn trường nhai Pulpit Rock
Đêm qua gió giật tít cái lều. Mình trở dậy sớm, trước 5 giờ sáng, và cảm thấy sảng khoái. Ý nghĩ đầu tiên sau khi thức dậy là đâm bổ đi thu dọn hành lý, để bắt đầu leo núi sớm. Vẫn còn 3,5 km đường đi lên, trước khi mình tới chân núi.
Vách đá Pulpit Rock, tên tiếng Na Uy là Preikestolen, có nghĩa tiếng anh là “preacher's chair”, dịch ra tiếng Việt có thể hiểu là “ghế của người thuyết giáo”, cùng với mỏm lưỡi quỷ Trolltunga là một trong những địa điểm leo núi nổi tiếng nhất ở Na Uy. Dự kiến từ chân núi mình sẽ leo bộ thêm 4 km để lên tới đỉnh núi, gấp đôi đường đi leo núi Đá Bia.
Ngày đã sáng rõ, dọc đường mình nghe nhiều tiếng chim hót, lấy làm vui vẻ và hào hứng. Tuy vậy, một lúc sau, mình nhận ra hình như mình đã bị lạc. Càng đi về phía trước thì đường đi lại càng thoai thoải, cơ hồ không phải là đường leo lên núi. Ngó nhìn xung quanh, không một bóng người, chỉ có cỏ cây và những tảng đá cuội. Lúc này ý thức chỉ có một mình trong rừng khiến cho bản thân đâm ra sợ hãi, vẻ mặt bối rối. Cũng biết lúc đó, trí óc mình bắt đầu tưởng tượng ra những điều ghê rợn. Trống ngực đập thình thịch, mồ hôi ứa ra hai bên vầng thái dương. Rất có thể mình sẽ bị lạc trong rừng sâu, gặp thú dữ như là sói hay gấu xám,… Mình tự dọa mình. Vừa quay đầu lại, bất thình lình, một thứ gì đó từ phía sau tảng đá xông bổ ra ngán ngữ ngay trước mặt. Mình giật nảy điếng người. Không hét lên mà chỉ đứng đó như chết lịm, mặt mày tái mét.
Chào buổi sáng! Cháu đi đâu đây? - Ông bác tầm năm mươi, sáu mươi tuổi, dáng người cao ngang tầm mình, đeo mắt kính tròn, râu quai nón bạc, mặc chiếc áo ghi lê xanh đen, đội mũ len cùng với bộ dụng cụ câu cá tiến về phía trước hỏi mình với giọng điệu từ tốn và nhã nhặn.
Chào ông, nãy ông làm cháu sợ giật mình - mình cười nhẹ nhõm. Dạ cháu đi leo núi, mà dường như cháu bị lạc - mình lúng búng trả lời lại.
À à - ông cười mát. Không phải đường này đâu cháu ơi, cháu phải quay lại chỗ trung tâm đi lên từ đường chính giữa. Đường này dẫn lối ra hồ đấy, ông vừa nói vừa chỉ tay về phía trước.
Dạ dạ, cháu cảm ơn ông. Giờ cháu quay lại. Nói rồi mình vẫy tay chào ông và bước đi nhanh, thậm chí không hề nhìn lại, tuồng vẫn còn nhát.
Nhanh chóng quay lại điểm xuất phát. Lúc sáng khi mình tới đây, vẫn chưa có người, đến giờ đã là 7 giờ. Ước chừng một tiếng đồng hồ mình đã bị lạc. Lần này đọc bản đồ kỹ hơn, hóa ra sáng giờ mình đã đi theo một con đường dọc chân núi dẫn đến một cái hồ. Có lẽ ông bác đó có thật, mình cười ngờ nghệch khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Đường đi lên núi nhất định phải dốc và mệt như thế này. Mình rút ra bài học từ chính sai lầm của bản thân. Lúc này đã có người leo núi. Như vịt con lạc bầy đã tìm thấy mẹ, mình mừng rỡ khi bắt gặp những người leo núi khác. Cảm giác không còn bị lạc lõng và nhẹ người an tâm.
Trời bắt đầu ấm hơn. Ánh sáng len lỏi qua những tán cây, lấp lánh những tia nắng thật đẹp.
Leo núi là một hoạt động trải nghiệm thú vị cho chúng ta nhiều bài học liên tưởng trong cuộc sống. Nếu như bạn nghĩ rằng leo núi chỉ là để chinh phục đỉnh núi thì thật là rỗng tuếch. Những ai cố gắng leo lên đỉnh núi để chứng tỏ mình to lớn, vĩ đại như thế nào thì hình ảnh đó cần phải được nghi vấn.
Nếu bạn quan sát và để ý, đỉnh núi thường là nơi chỉ có đá và tuyết bao phủ. Mọi sự sống của ngọn núi đều bắt nguồn từ sườn núi, nơi mà mình đã đi lạc vào sáng nay. Đấy là nơi mọi thứ phát triển. Đó là lý do tại sao khi người ta đốt thực bì để làm rẫy, họ sẽ làm rãnh ngăn cách với các tán rừng khác trước, và sau đó tiến hành đốt từ dưới chân núi, đốt vào buổi sáng tinh mơ lúc trời đứng gió hoặc gió nhẹ. Từ dưới chân núi lửa sẽ cháy lan lên tới đỉnh núi.
Có người dành cả cuộc đời để leo một ngọn núi, khi đã leo được hai phần ba ngọn núi, nhìn thấy đỉnh núi còn tật tít đằng xa và không giống với những gì họ mong đợi. Thế là họ mất kiên nhẫn nhưng vẫn không muốn từ bỏ. Cách tốt nhất có thể là quay trở lại và chọn ngọn núi khác. Tuy nhiên không phải ai cũng sẵn sàng để bắt đầu lại từ đầu. Làm lại mọi thứ từ con số không là một đặc điểm thường thấy ở những người làm công việc sáng tạo và nghệ thuật. Khi không hài lòng kết quả một sản phẩm sáng tạo, họ luôn sẵn sàng làm lại tất cả từ đầu. Với những kỹ năng mà họ đã học được trong quá trình đi trước, họ nhanh chóng tạo ra được một phiên bản mới tốt hơn với ít thời gian hơn thay vì bám víu và sửa chữa vào những gì đã có.
Tâm hồn như một người nghệ sĩ, suy nghĩ như một doanh nhân, đôi chân như một vận động viên.
Leo núi là sự kết hợp giữa sức mạnh thể chất và tinh thần. Trải qua hàng trăm kilômét đạp xe, dắt bộ qua năm sáu cung đường đèo đã rèn luyện cho mình sự bền bỉ, và một tinh thần mạnh mẽ không bao giờ bỏ cuộc. Mọi sự mệt mỏi về thể chất chỉ là tạm thời, chỉ cần một giấc ngủ là ta đã lấy lại sức, nhưng những kỷ niệm sẽ còn lưu giữ lại mãi. Rất có thể sau này khi nhìn lại quãng thời gian qua, mình sẽ thầm mỉm cười và cảm ơn một lần nữa cái sự nhiệt huyết của tuổi trẻ này. Vượt qua giới hạn của bản thân, làm được những gì mà mình chưa từng nghĩ là có thể.
Đừng nghe những người ngồi ở vùng thoải mái bàn chuyện phiêu lưu, họ chẳng bao giờ có dũng cảm như bạn đâu. Thay vào đó đọc sách của Ernest Hemingway thú vị hơn nhiều.
Mình dừng lại lấy hơi một lát, nơi bóng mát cạnh những khối đá kia, rồi lại leo dốc nữa. Khi sườn núi trở nên dốc, chúng ta nên đi chậm lại và nghỉ lấy sức, nhưng nếu bạn đi quá nhanh, chốc lát bạn sẽ bị choáng và khi gặp gió bạn sẽ chóng mặt, tinh thần của bạn suy yếu và bạn nghĩ, mình không thể làm được. Khi sườn núi thoải hơn, bạn có thể đi nhanh hơn một chút. Hoặc có thể sử dụng khinh công để bay nhảy qua lại giữa các tảng đá, vui lắm đấy, mình năng động mà. Ai cũng nhìn mình hết á, éc.
Khi không còn nghĩ đến đỉnh núi và tập trung vào những bước chân hiện tại, bạn sẽ quan sát và nhìn thấy những điều mà trước giờ bạn đã bỏ lỡ. Những tảng đá cân bằng xếp chồng lên nhau, một cây đại thụ dọc đường đi, một con sóc, một con chim đại bàng vàng bay lượn trên bầu trời cao, những ổ khóa tình yêu của các đôi đã để lại, một cái hồ nước tù trên núi,... rồi bạn ngồi đó thắc mắc không biết cái hồ nước này có cá trong đó không? Rồi một lúc sau bạn lại tự cười mình. Có không nhỉ? Giờ đây, mỗi bước chân của bạn không chỉ là phương tiện giúp bạn lên tới đỉnh núi mà còn là phương tiện để bạn nhìn thấy nhiều điều thú vị khác trong quá trình leo núi. Rồi tự lúc nào không hay, bạn đã đến đỉnh núi, khi đó bạn sẽ nhận ra việc leo núi đòi hỏi ít nỗ lực hơn bạn nghĩ.
Vào lúc bình minh đỏ rực cũng là lúc mình leo lên tới đỉnh núi (9 giờ 15). Ngày nắng lên làm cho màu nước của vịnh hẹp có màu xanh biếc, nổi bật nằm giữa hai bên rừng núi xanh, như là tận cùng của hai đường thẳng song song sẽ kết thúc bằng hình ảnh núi tuyết lấp lánh ở đằng xa. Ngồi bên mỏm đá rộng bên trên mặt đá Pulpit Rock và thật yên trí tách biệt với tất cả mọi người, mình thõng đôi chân trần xuống. Gió lạnh thổi qua từng kẽ chân của mình mát lạnh. Ý thức sống trong người mình trỗi dậy. Đây chính là cuộc sống! Cảm giác thăng hoa tự do và bình yên. Không khí trong trẻo của ngọn núi làm cho mình cảm thấy thanh thản và cảm nhận được niềm vui sướng.
Hành trình đi đến đây của mình đã được 16 ngày. Trùng hợp thay, 16 năm Dương Quá chờ đợi Cô Cô. Ở vách đá Đoạn Trường Nhai ấy cũng giống như vách đá Pulpit Rock lúc này, chứng kiến một trong những chuyện tình đẹp nhất trong các bộ tiểu thuyết.
Không biết không hay đã qua mười sáu năm
Mỗi ngày ảo tưởng nàng vẫn còn bên cạnh
Ảm Nhiên Tiêu Hồn, là một tràng oán hận
Giữ ta độc thân một mình tại nhân gian
Lấy cảm hứng từ phim Thần điêu đại hiệp_Đoạn trường nhai
Sau mười sáu năm, Dương Quá không tìm được Cô Cô đã nhất quyết gieo mình tự vẫn tại đây. Thế mới biết, đâu là tình sâu, đâu là nghĩa nặng. Nếu tình cảm nhạt phai theo năm tháng, có lẽ đã không có một chuyện tình đẹp như vậy. Hỏi thế gian tình ái là chi mà đôi lứa thề nguyện có nhau.
Lúc này vẫn chưa có nhiều người leo núi, nên rất dễ thay phiên nhau ra chụp hình. Mặt đá Pulpit Rock phẳng như một vết cắt nhô ra vịnh Lysefjord, ngỡ như bàn cờ của vị tiên nhân nào đó, mỗi cạnh dài khoảng 25 m. Tạo hóa thật kỳ diệu. Mình đứng trên mặt đá, nhìn trời sáng dịu của những ngày tháng năm. Trông thấy dưới vực là mặt nước xanh biếc và sâu hút, bất chợt cảm nhận một luồng cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc theo những đốt sống. Lúc này trong đầu mình tưởng tượng ra hình ảnh bản thân đang rơi tự do xuống vực. Phút chốc rén sợ, mình chầm chậm quay lại phía trong của mặt đá. Mình nhớ đến câu nói của Friedrich Nietzsche: "Khi bạn ngoái đầu nhìn vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn bạn. Nên nhìn thì có thể, nhưng đừng nhìn quá lâu."
Có một quy tắc trong nhíp ảnh được gọi là “giờ vàng”, là khoảng thời gian ngắn sau khi mặt trời mọc và trước khi mặt trời lặn, khi ánh sáng mặt trời tạo ra những gam màu ấm áp, dịu nhẹ. Thời điểm này lý tưởng để chụp ảnh vì ánh sáng không quá gay gắt như vào buổi trưa, đồng thời tạo ra bóng mềm và chiều sâu cho bức ảnh. Không những thế, những thời điểm này cũng là lúc có ít người nhất, đặc biệt là sáng sớm, rất thích hợp để chụp cảnh tĩnh, do không bị xáo động bởi đám đông.
Những người dậy sớm đi leo núi mà mình gặp đều đẹp khỏe mạnh, người lớn tuổi thì đẹp lão, trung niên thì thon gọn, trai trẻ thì cường tráng, gái trẻ thì xinh đẹp. Tất cả, cảnh đẹp, con người đẹp đều trình diễn diễn trước lúc 10 giờ. Bởi vì sau thời điểm này, là lúc khách du lịch bắt đầu dậy, người nối tiếp người. Và theo như mình đã quan sát, phần đa số đều có bụng bia và dư nhiều mỡ thừa. Họ gặp nhiều khó khăn hơn trong việc leo núi, nhưng họ rất thích leo núi, và họ không phải là dân chuyên leo núi. Lúc này, mình và những người leo núi sáng nay cũng đã bắt đầu đi xuống.
Trên đời này không có gì khó hơn là nói ra sự thật, và không gì dễ hơn là tâng bốc, nịnh nọt. Bởi vì chỉ cần một chút không khéo khi nói ra sự thật, nó sẽ dẫn đến bất hòa, và điều đó dẫn đến rắc rối. Lời nói chính là thứ vũ khí sát thương nhất trên đời. Để tránh làm tổn thương người khác, chúng ta sẽ được khuyên không nên chế giễu ngoại hình (body shaming), thay vào đó, lựa lời mà nói, nói sao cho khéo. Nhưng sau tất cả, sự thật vẫn là sự thật. Và khi sự thật đến gõ cửa, bạn hoa tay bảo nó đi đi và thế là sự thật đi mất. Thật khó hiểu.
Tóm lại, mình mất khoảng 2 tiếng hơn để leo lên, và chưa đầy 1 tiếng để leo xuống núi Pulpit Rock. Sau khi xuống núi, tự thưởng cho mình cây kem mát lạnh, chu choa, đã quá!. Giống như bất kỳ đồ ăn hoặc đồ uống nào sau một chuyến leo núi vất vả, nó có vị rất ngon.
Trong lúc ngồi ăn kem và trò chuyện với một số người khác. Mình nghe đôi vợ chồng nọ kể một câu chuyện làm cho mình khá dợn người.
Câu chuyện kể về một người đàn ông người Tây Ban Nha vào một buổi chiều thứ ba, năm 2013 đã rơi xuống từ vách đá Pulpit này trong tiếng hét thất thanh của người phụ nữ được biết là vợ mới cưới của anh ấy. Cái chết bi thảm và ai oán đã làm cho những người ở đó chứng kiến một phen bàng hoàng và có lẽ là ám ảnh đến cả đời. Được biết người đàn ông này cùng vợ anh ấy đến đây trong chuyến đi hưởng tuần trăng mật. Trong lúc chụp hình thì tai nạn đã xảy ra. Người phụ nữ vừa mới cưới giờ đây đã trở thành góa phụ. Thi thể của người đàn ông được tìm thấy vào ngày hôm sau bởi một người leo núi. Công ty bảo hiểm đã đền bù một số tiền rất lớn cho người phụ nữ, tuy nhiên nỗi đau mất đi người chồng, người mình yêu làm sao có thể xoa dịu.
Sự việc nếu đến đó thì mình cũng không suy nghĩ gì nhiều thêm. Về đoạn sau, họ kể thêm tình tiết là đã có người vô tình quay lại được cảnh lúc đó và cho thấy rằng, dường như người vợ đã cố tình đẩy người chồng xuống vực. Câu chuyện thực hư như thế nào thì mình không rõ. Tất cả, chỉ là được nghe kể lại.
"Điều khủng khiếp là cái đẹp không chỉ đáng sợ, mà còn bí ẩn. Ở đây Chúa Trời và Quỷ Dữ giao tranh với nhau, mà chiến trường là trái tim con người." (Fyodor Dostoevsky)
Trong mỗi con người đều có phần thiện lương và phần ác, quan trọng là bạn nuôi dưỡng bên nào.
Lần này quay trở lại, mình mua vé xe buýt cho cả người và xe. Thấy mình đứng đó, một bác gái lái xe buýt không nhịn được cười tiến về phía mình. Có phải hôm qua mày đạp xe qua đường hầm đúng không? Hôm qua tao thấy mày, ngu ngốc, đúng là ngu ngốc, rồi cười giễu thích thú, nắm lấy tay và vỗ vai an ủi mình.
Đúng vậy, chính tôi nè, mình cười chảy nước mắt, nhưng không phải vì đau đớn hay mất mát gì cả.
Haha, đó giờ đây là lần đầu tiên tao gặp trường hợp như thế này, cũng may là mày không bị gì hết, thế rồi bị phạt bao nhiêu?
Tôi không biết nữa, họ nói cỡ hai ngàn krone gì đó, họ sẽ gửi giấy phạt về cho tôi.
Rồi mày là người từ đâu đến đây?
Tôi là người Việt Nam, tôi đi du lịch bằng xe đạp đường dài, đến nay đã được 16 ngày rồi.
Tốt, tốt lắm, hiếm khi thấy mấy đứa châu Á nào can đảm như vậy. Rút kinh nghiệm cho chừa nghe con, xíu nữa lên xe buýt này nè, vừa nói vừa chỉ tay hướng làn xe đậu. Một bài học đáng đời. Rồi cả hai cười khúc khích, mọi người nhìn.
Nói rồi bác gái quay ra đằng sau tiến lại chỗ một bác tài xế xe buýt khác đang đậu ở gần đó. Mình nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của họ đang nói về mình, rồi cùng cười lớn, không khí náo nhiệt, vui vẻ. Tự dưng làm tâm điểm bàn tán của người khác, mình ngại ghê, hông quen cho lắm, nhưng lại cười thích thú. Nhiều lúc ở đây yên bình quá, chỉ cần có một câu chuyện lạ đời là người ta cứ nháo nhào lên. Nhưng mình lấy đó làm vui. Rồi đây, thể nào câu chuyện này cũng có mặt trong bữa cơm gia đình của họ cho mà xem.
Bác gái từ xa mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay chào mình.
Mình cũng nở nụ cười, vẫy tay đáp lại.
Làn đường dành cho xe đạp ở Stavanger, Na Uy.